Chương trước
Chương sau
“Kỷ niệm này cưới của hai người bọn họ, em xen ngang phiền bọn họ làm gì? Chúng mình không bằng cùng nhau trải qua thế giới riêng của hai người!” anh ôm chặt lấy cô, áp sát gần cô, “vợ ơi...”
“Anh hiểu cái gì? Gần đây phát sinh bao nhiêu chuyện như thế, chỉ hai người bọn họ cùng nhau qua, nhất định không thể vui vẻ được, chúng ta không bằng tổ chức một bữa tiếc đặc biệt lãng mạn, mọi người cùng ở bên nhau không phải là càng thêm vui hay sao?” cô đặt máy tính bản trong tay xuống, “anh nghĩ mà xem bọn họ gần đây bận rộn như thế, chắc chắn đều không có nghĩ đến muốn chúng ta qua, chúng ta đây là giúp bọn họ giải tỏa áp lực, thế nào? Bọn họ thì có thể sẽ không cần phải đau đầu vì chuyện của kỷ niệm ngày cưới rồi”
“Nếu như kỷ niệm ngày cưới của chúng mình em cũng có thể nhiệt huyết như thế này thì tốt quá” Mẫn Lệ không vui gì nói
“Anh có điều gì không vui, huynh đệ của anh vui vẻ anh chẳng lẽ không vui vẻ sao? Vì hạnh phúc của bọn họ, anh phải miễn cưỡng hy sinh một chút thời gian, giúp giúp đỡ thôi!” cô đôi tay ấp lên khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, “Mẫn Tiểu Thụ, anh chỉ có một chút theo đuổi đó thôi sao? Khi nào đến kỷ niệm ngày cưới của chính ta em nhất định sẽ càng thêm khích động, càng thêm nhiệt tình, được không nào?”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi, em dù gì cũng...yêu anh như thế này”
Lời này tuy rằng anh không phải là rất tin tưởng, nhưng mà nghe được vậy cũng rất thoải mái
“Hôm nay thứ hai rồi, em phải nắm bắt thời gian thôi, lâu rồi không có tụ họp như thế này, nhất định phải vui vẻ náo nhiệt một tối...” Cố Linh phấn khích thoát khỏi vòng tay kìm hãm của anh ấy, đứng dậy, “em phải đi suy nghĩ làm thế nào chúc mừng!”
Mẫn Lệ nhìn hành động của cô ấy, có cần thiết không?
Khích động như vậy!
Làm giống như là kỷ niệm ngày cưới của gia đình mình vậy
“Nhưng, anh Hạo bọn họ chưa chắc đã đón nhạn, em cố thể là làm vô công” anh nói nhẹ nhàng
“Bọn họ nếu như không tham gia, vậy còn chúng ta à! Chẳng lẽ anh cũng không đến sao?” Cố Linh mỉm cười, “Mẫn Tiểu Thụ, anh một chút đều không hiểu lãng mạn, không có chút tế bào lãng mạn nào cả!”
“Anh hiểu, vợ ơi em tùy ý giày vò thể nào cũng được, anh tin tưởng em. Bọn họ không đến, anh đến!” anh đột nhiên càng mong muốn Cảnh Thần Hạo không đi, sau đó anh có thể cùng với vợ thân mật tiếp xúc, lãng mạn nói chuyện
Nghĩ thôi mà cảm thấy vui rồi
Cố Linh nhìn sắc thái của anh bỗng nhiên phấn khởi, xem thường lườm một cái, “Mẫn Tiểu Thụ, anh cứ hâm đi!”
“Anh nào có hâm đâu? Anh đều nghe lời em mà, vợ ơi em nói làm thế nào thì sẽ làm như thế! Anh Hạo bên đó anh sẽ đi nói!” anh vui vẻ đứng dậy, đi về phía của cô
Cố Linh chính là muốn anh ấy đi nói, nếu không thì bản thân đi nói, Cảnh Thần Hạo có thể sẽ không đồng ý
Người cô nhanh chóng tiến về phía cánh cửa, “em đi trước đây! Em đi tìm nơi tổ chức đã!”
“Em có thể lên trên mạng tìm à!”
“Trên mạng nhìn thấy anh cảm thấy là thật sao? Thực địa khảo sát quan trọng nhất!” cô cười rồi rời khỏi văn phòng làm việc
Ở trong văn phòng làm việc rộng lớn phút chốc chỉ còn lại một mình anh, mấy ngày nay đều là ở bên cạnh cô ấy, bỗng nhiên cô ấy không còn ở đây nữa, cảm thấy tự nhiên có chút cô độc
Không biết là có phải là cảm nhận sai của anh không?
Không phải, cảm nhận sai, chính là cô đơn lẻ loi
Cố Linh sau khi rởi khỏi Mẫn Thị, ngồi ở trên xe hiếm có mở điện thoại lên, bên kia điện thoại rất nhanh thì nhấc máy
“An Quân Huyền!”
Đầu bên kia tĩnh mặc một chút, “Tiểu Linh Linh...”
“Ẹo, anh thôi cái kiểu này đi, nghĩa phụ của tôi không thừa nhận, anh dám không thừa nhận? Không phải là anh, nghĩa phụ làm sao sẽ để tôi liên lạc với anh, các người nghĩ rằng tôi là kẻ ngốc sao?” cô lái xe, “chuyện của dạo gần đây đều là các người làm phải không?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói nhẹ bỗng không gì bằng của anh ta, “sao thế? Em đau lòng rồi sao? Mẫn Thị không phải là chuyện gì đều không sao đó sao?”
“Đó là bởi vì tôi vẫn chưa có làm cái gì!” cô có chút tức giận, “muốn để tôi giúp đỡ, nhưng lại không để tôi biết, tôi sẽ bực tức đó!”
“Em tức giận thì rất nghiêm trọng sao?”
“Các...người rất có thú vị” cô nhếch mép lộ nụ cười khinh thường
“Đừng tức giận nữa, hay là anh lại chuyển cho em một trăm vạn, vui chơi...”
“Thôi đi!”
“Em đều đã kết hôn với Mẫn Lệ rồi, còn có chuyện gì làm không được, đừng nói em thực chất...thật sự thích hắn ta?” An Quân Huyền ngồi trong văn phòng làm việc ở An Thị, đi loanh quanh nhìn ra phía xa vời ngoài cửa sổ
Bên ngoài cả bức tường thủy tinh trong suốt hiện ra vô số kiến trúc tòa nhà chọc trời, thời tiết của hôm nay dường như khá ổn
“Không được sao? Anh với cái cô Bùi Nhã Phán đó vẫn không phải là ở bên nhau đó sao, nói thế tôi có phải là cần gọi anh một tiếng anh trai không?” cô đột nhiên mở miệng cười, “thật sự gọi không nổi”
“Không cần thiết, em gái thân ái của anh...”
“Đừng...tôi còn có việc, chi tiết chút nữa nói tiếp” cô trước khi dập máy bỗng lại nhắc nhở một câu, “anh vừa nãy nói chuyển khoản cho tôi, đừng quên đó!”
“Có một trăm vạn mà thôi, em quan tâm vậy sao?”
“Tôi một người phụ nữ không con không cái, không phải là pahir kiếm chút tiền dưỡng già sao! Sau này không có người nuôi, cũng không có tiền, đáng thương biết bao, đừng quên đó! Tôi chút nữa sẽ kiểm tra” cô nói xong thì dập điện thoại luôn
Cô có thể thật sự phải là một người không con không cái dưỡng già rồi, còn với Mẫn Lệ, có duyên không có phận, chủ định không thể ở bên nhau
Vận mệnh chêu ngươi đời người!
An Quân Huyền đặt điện thoại xuống, nhấc điện thoại bàn lên, “chuyển một trăm vạn vào tài khoản...”
......
Cảnh Thần Hạo tan làm vừa mới bước vào, thì nghe thấy tiếng khóc của bảo bối
Noãn Noãn nhìn thấy anh lập tức chạy đến trước mặt anh, “daddy, daddy hôm nay có phải tâm trạng không tốt không?”
Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, “con ở trường không học tốt sao? Lại muốn khiến mami giận rồi?”
“Con không có à! Con ngoan lắm!” cô bé cùng với daddy đi vào bên trong
Từ năm ngoái sau khi bị mami giáo dưỡng nghiêm khắc, cô bé đã không còn dám ở trong trường quậy phá nữa
Không có đầu óc thông minh như của anh trai, thì không có được tự đối đãi nghịch thiên như của anh trai, điểm này cô bé bây giờ hiểu rất rõ
Cảnh Thần Hạo nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm cầm bình sữa đi về phía ghế sopha, lúc này đang bế bảo bối là Dương Dương
“Daddy, con phát hiện một đại sự!” Noãn Noãn nhìn bọn họ, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc
Bùi Nhiễm Nhiễm đã ngồi xuống ghế, nhìn một cái Noãn Noãn, “cái gì?”
“Anh chỉ có thể dỗ dành chị dâu nhỏ, dỗ không nổi em trai!” Noãn Noãn nhìn thấy tiểu bảo bối vẫn đang khóc đáng thương, “nhìn xem! Em trai ở trong lòng của anh ấy cứ luôn khóc”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe lời nói của cô bé, liền bế tiểu bảo bối từ trong tay của Dương Dương vào lòng, “tiểu bảo bối lúc này đang đói thôi”
“Khi không đói cũng dỗ không được!” Noãn Noãn kéo bàn tay lớn của Cảnh Thần Hạo, “daddy, chúng ta khi nào thì mới có thể nhìn thấy chị dâu nhỏ, lâu lắm rồi không gặp rồi!”
Cảnh Thần Hạo cúi xuống nhìn cô bé, “nhanh thôi”
“Thật sao?” Noãn Noãn lập tức cười díp mắt, kéo tay của Dương Dương, “anh trai, anh có thể được gặp chị dâu nhỏ rồi, chúng mình không nên làm phiền mami daddy nữa, anh cùng với em đi viết bài tập về nhà!”
Dương Dương trầm lặng đi theo sau cô bé lên lầu, em gái bị chiều chuộng hư rồi, cô bé làm bài tập gì chứ, đều là cậu bé ở bên cạnh giảng cho cô bé
Tiểu bảo bối ra sức bú bình sữa, thì liền không có khóc nữa, nhưng mà đôi mắt to tròn có chút rưng rưng lệ vô tội biết bao
Cảnh Thần Hạo cầm khăn bông lên, nhẹ nhàng lau giúp tiểu bảo bối, “khóc lợi hại như thế này sao?”
“Không biết nữa à, hôn nay ăn đặc biệt nhiều, có thể đang lớn dần” cô cúi đầu nhìn tiểu bảo bối, “thật muốn thằng bé nhanh chóng lớn lên”
“Anh cũng muốn” lớn hơn một chút nữa thì có thể không quản rồi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.