Chương trước
Chương sau
Cố Linh nhìn anh, dáng dấp đẹp trai như vậy mà lại đội mũ rơm, nhưng phải công nhận khí thế vẫn ngời ngợi, như người mẫu trên sân khấu vậy.
“Đừng nhúc nhích a! Em đang chỉnh!” Cô nhìn màn hình, vừa cười vừa nói, “Mẫn tiểu thụ, anh biết không, em thích nhất là bài thơ của Đường Bá Hổ.”
“Thơ gì?” Mẫn Lệ lập tức hỏi lại.
Cô nghiêng đầu ra khỏi ống kính: “Hay anh trèo lên cây đó đi!”
“Anh đường đường một đại nam nhân, cũng không phải con nít, trèo cái gì mà trèo, quá không văn minh.” Mẫn Lệ nhìn cô: “Bà xã, em chụp mau đi, trời nắng quá!”
“Chẳng phải anh đang đội mũ rơm rồi sao?” Anh đúng là không bị mặt trời chiếu tới.
“Nhưng em không có đội.” Anh là đang quan tâm cô, cô vậy mà không cần sự quan tâm của anh.
Cũng có thể là cần!
Chỉ là biểu hiện không cần.
“Em không cần đội, em đâu cần giữ da kỹ vậy, nhưng anh là Mẫn tiểu thụ thì lại khác.” Cô vừa cười vừa nói.
Nhìn Mẫn Lệ có vẻ tức giận đi về phía cô, cô liền nói: “Ông xã! Mình còn chưa chụp hình xong mà, ngoan!”
Mẫn Lệ lại dừng bước, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Em còn chưa nói anh biết là thơ gì đó.”
“Không học thức thật đáng sợ! Chính là Đào hoa ổ lý đào hoa am, Đào hoa am lý đào hoa tiên, Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ, Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền! Nếu như em sống ở thời cổ đại, chắc cũng sẽ sống ở một nơi đẹp như vậy.” Cố Linh vừa cười vừa chụp một tấm ảnh.
Nhưng mà người đàn ông đối diện chỉ lo nhìn cô, không nhìn ống kính.
Ngược lại lại có cảm giác mới lạ, không tệ!
“Đi thôi, không biết Nhiễm Nhiễm bọn họ đi đâu rồi.” Cố Linh quay người, bước lên thềm đá.
Hôm nay không phải cuối tuần, cho nên cũng khá vắng.
Mẫn Lệ nhanh chóng đuổi theo cô, rất nhanh đã đi kế bên cô.
“Thơ cổ đại hay thật! Thơ em vừa đọc anh cũng thích!”
“Thật không? Chắc hồi đó đi học anh chỉ lo trốn học đi bắn bi thôi, đúng là con nít hư!”
“Nói thật, lúc anh đi học, hình như không có dạy bài thơ này!” Mẫn Lệ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô: “Đội vào, cấm bỏ xuống, trời rất nắng!”
Bỗng nhiên anh trở nên bá đạo như vậy, đúng là cô không hề gỡ xuống.
Bọn họ đi bộ một hồi lâu, nhìn thấy một mái đình, Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo đang ở trong đó.
Búi Nhiễm Nhiễm đang cầm bình sữa cho con uống, người ở xung quanh hơi nhiều, không thể trực tiếp cho bú mẹ, chỉ có thể bú bình.
“Nhiễm Nhiễm, mình còn chưa hưởng tuần trăng mật, hay là……” Cảnh Thần Hạo một tay cầm túi, một tay ôm lấy eo Bùi Nhiễm Nhiễm: “Khi nào chúng ta đi?”
“Anh cảm thấy khi nào mình đi được?” Cô nhìn bảo bảo đang ôm trong lòng mình: “Trong vòng 1 năm tới thì anh đừng nghĩ nữa.”
Cảnh Thần Hạo nhìn bảo bảo: “Sau một năm em cũng không nỡ xa con đâu.”
“Vậy thì mình dẫn theo, anh nghĩ tuần trăng mật như vậy ổn không?” Họ đã kết hôn lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa hưởng tuần trăng mật.
Haizzzz!
“Chúng tôi có thể giúp một tay a!” Cố Linh nghe thấy cuộc nói chuyện của họ liền hào hứng lên tiếng: “Em có thể giúp anh chị trông bảo bảo, dù gì thời gian này cũng không có gì làm, nếu bảo bảo không ngại người lạ!”
“Sợ người lạ cũng không vấn đề gì, bảo bảo còn nhỏ như vậy, dỗ tí sẽ quen hơi thôi.” Mẫn Lệ nhìn bảo bảo đang ra sức bú sữa: “Hạo ca, em thấy Cố Linh nói cũng đúng đó, anh chị cứ đi đi!”
Cảnh Thần Hạo nói thì nói vậy, đúng là rất muốn hưởng tuần trăng mật, nhưng giao bảo bảo cho người khác anh cũng không yêm tâm.
Đặc biệt là hai người trước mắt đều chưa có kinh nghiệm chăm con.
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss -------
“Hạo ca!” Mẫn Lệ nhìn Cảnh Thần Hạo đang im lặng: “Anh đã suy nghĩ sẽ đi tuần trăng mật ở đâu chưa?”
“Anh đang suy nghĩ sao cự tuyệt cho đỡ ngại, nếu cậu đã hỏi, anh cũng không ngại trả lời, không cần!” Anh có thể tiếp tục đợi với Bùi Nhiễm Nhiễm.
Bảo bảo trong một năm tới, vẫn ở bên họ sẽ tốt hơn.
Mẫn Lệ thấy anh nghiêm túc như vậy, cảm giác như mình là thằng ngốc!
“Haiz, được thôi!” Mẫn Lệ ôm Cố Linh ngồi ở một góc khác.
Cố Linh lại cầm máy ảnh chụp hình, anh chỉ có thể ngồi nhìn.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn Mẫn Lệ và Cố Linh, sau này họ không thể có con nhưng cả hai đều có vẻ rất thích con nít.
Trước kia Cố Linh nói không muốn sinh con, nhưng bây giờ là không thể sinh, cảm giác đã khác.
Cô cúi đầu nhìn bảo bảo vừa bú xong, lấy khăn lau sữa đọng ở khóe miệng cho bảo bảo.
Bảo Bảo mở to hai mắt nhìn cô: “Y y nha nha.”
“Bảo bảo, con muốn nói gì đó.” Cô mỉm cười nói chuyện với bảo bảo.
“Y y nha nha......”
“Tốt a.” Cô chỉ nói chuyện vậy thôi, chứ hoàn toàn không hiểu bảo bảo nói gì.
“Mình đi tiếp thôi, tranh thủ lúc trời chưa quá nắng.” Một bên vai Cảnh Thần Hạo đeo túi xách, hai tay tiếp lấy bảo bảo từ Bùi Nhiễm Nhiễm.
Bùi Nhiễm Nhiễm tay cầm bình sữa không, đứng dậy, nhìn Mẫn Lệ và Cố Linh: “Mình đi trước đi,lát họ sẽ tới sau.”
“Đi thôi!” Mẫn Lệ nhìn họ một lúc.
Cảnh Thần Hạo cẩn thận ôm lấy bảo bảo, sợ gió thổi bảo bảo sẽ bị lạnh.
Bùi Nhiễm Nhiễm mỉm cười nhẹ nhàng, vô cùng xinh đẹp đi bên cạnh anh, “Đã lâu không ra ngoài, tâm trạng thật sảng khoái!”
“Vậy sau này mình ra ngoài nhiều chút!” Thấy cô vui vẻ như vậy anh cũng thấy vui.
“Dạ.!” Cô chỉ ước được như vậy.
Cô cứ luôn lo rằng sau khi sinh bảo bảo chỉ có thể ở lì trong nhà!
Xem ra cũng không đến nỗi như vậy!
Quả nhiên cô yêu chồng, là vì chồng cô biết nghĩ cho cô.
“Cố Linh với Mẫn Lệ có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên không thể sinh con?” Đột nhiên cô hỏi.
“Rớt xuống nước sinh non.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe anh nói, đây là lý do anh giải thích với cô?
Có thể nghiêm túc hơn không, giải thích cặn kẽ hơn, nói nhiều hơn, cụ thể hơn?
“Ông xã, câu trả lời của anh thật tuyệt.” Cô vừa cười vừa nói.
“Anh vậy là còn đỡ.” Anh quay sang nhìn cô: “Chuyện của họ tương đối phức tạp, tốt nhất chỉ nên tóm gọn như vậy.”
Cô gật gật đầu, “Chuyện của họ phức tạp, vậy chuyện giữa anh và Thích Thịnh Thiên thì sao? Chẳng phải còn phức tạp hơn sao?”
Cô nhìn xung quanh, hoa đào nở rộ rất nhiều, khách du lịch cũng tương đối nhiều, nhưng ở khá xa họ, chắc không nghe thấy cô nói gì đâu.
“Ông xã, có phải mấy anh có âm mưu gì không?”
“Không có.” Cảnh Thần Hạo trả lời thoải mái.
“Em không tin! Quan hệ của anh với Thích Thịnh Thiên tốt như vậy sao anh ấy có thể phản bội anh, hai người đã lớn lên cùng nhau mà.”
“Anh cũng quen biết Đường Sóc từ rất sớm.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh, đúng là anh ấy và Đường Sóc quen biết từ sớm như vậy, cũng vì một số chuyện mà xích mích.
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.