"Cô nói đến là đến, nói đi là đi, không cho tôi phúc lợi gì cả, lần sau cô có đến đây thì sẽ không may mắn vậy đâu." Anh ta thấp đầu đến gần cô, "Phán Phán...... cô cảm thấy cô có thể cho tôi được gì không?"
"Tôi đã cho anh tất cả, lần đầu tiên, lần thứ hai, và cả lần thứ nhất sau khi anh dặn dò cũng là của anh rồi!" phần thân cô không thể lùi được nữa, nhưng bước chân thì vẫn tiếp tục đi lùi lại.
"Nhưng mà cô cảm thấy nhiêu đó là đủ rồi sao?" anh ta nhẹ nhàng lắc đầu, "những điều cô muốn biết rất nhiều, cô muốn biết thì phải trả giá chứ?"
"Anh không nói thì thôi, không sao cả, lần sau mà có gặp anh ta lần nữa, tôi sẽ ném hình anh trước mặt anh ta, hỏi xem anh ta có nhận ra anh không!" cô ta không dám hỏi, cho dù có ra sao thì cũng không dám hỏi.
Bởi vì không dám hỏi, nên mới đến tìm anh!
"Quan tâm tôi đến vậy, chẳng lẽ cô không còn thích anh rể mình, chuyển sang thích tôi rồi sao?" anh ta bỗng nhiên cười, ôm cô ta đứng dậy, đi lên lầu.
"An Quân Huyền, anh muốn làm gì? Buông tôi ra!" cô ta la thất thanh.
"Cô đã dâng người đến tận nhà, tôi không làm gì thì sẽ cảm thấy có lỗi với cô lắm!" An Quân Huyền bước nhanh lên lầu.
Bùi Nhã Phấn cố gắng dùng sức đẩy ngực anh ta ra, "bây giờ anh muốn làm ngựa ăn cỏ cũ à? Anh muốn ăn, nhưng tôi không cho anh ăn, tôi cũng không muốn ăn."
"Vậy sao?" thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657690/chuong-757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.