Buồn ngủ rồi.
Có lẽ vì cô là bà bầu chăng?
Lúc trước cô không có thói quen ngủ trưa!
"Vợ, em vào trong giường ngủ đi!" Mẫn Lệ lập tức nói, trong mắt có ý cười.
Cố Linh nhận ra anh ta đang nghĩ gì, cho dù cô ta không muốn có con, nhưng giờ phút này cũng không thể ngủ chung với nhau được.
Vận nhất anh ta lại muốn thì sao?
Nghe nói rằng tiền sản ba tháng đầu rất nguy hiểm.
"Em về nhà ngủ, không muốn ở đây với anh!" cô ta cầm túi xách lên, quay người bỏ đi.
Mẫn Lệ nhìn thấy bóng dáng của cô ta, "vợ, tối nay nhớ chờ anh nhé!"
"Ừm." cô ta chỉ nói chờ anh ta thôi, chứ đâu nói chờ anh ta để làm gì.
Cô ta thật sự rất buồn ngủ, vả lại còn phải suy nghĩ nên làm thế nào.
Cô ta nên xử lý em bé trong bụng như thế nào đây?
Về đến nhà, cầm điện thoại trên tay, không thể nói với nghĩa phụ, chẳng lẽ nói với anh ta?
Nói rồi thì sao chứ?
Nói xong cũng không có ý nghĩa gì cả
Đây là chuyện của cô, cô nên tự giải quyết, đều tại cô sơ xuất nên mới có kết cục như vậy.
Cô ta nằm trên giường, mê mê man man, thế là ngủ một giấc rất lâu mới thức dậy.
Cô ta thay bộ đồ nhà, xuống dưới nhà rót nước uống, thì nghe bên ngoài có tiếng xe hơi truyền tới.
"Vợ, anh về rồi đây!" giọng nói lớn tiếng của Mẫn Lệ truyền lại.
"Cấm nói chuyện trong mười phút." Bây giờ cô ta đã không dùng máy đo âm thanh nữa, nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657683/chuong-750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.