Trực tiếp xuống lầu, anh mở miệng, “Đi đâu?”
“Tôi đã nói thấp giọng rồi mà, không ngừng nhỉ? Anh coi cái bộ dạng anh đi, anh lại nói muốn có con, sau này cho dù là đẻ con, con cũng sẽ rất yếu, chẳng phải do bị cái giọng của anh làm cho sợ sao?” Cô chưa từng nghĩ sẽ đẻ, nhưng trong tình huống này, cô muốn nói thôi.
“Đúng, anh biết, sau này sẽ không, nhất định...thấp giọng.” Ý anh nói sau này sẽ thấp giọng àm.
Cố Linh liếc anh 1 cái, “Anh có phải muốn đi công ty? Đi đi!”
“Em thì sao?”
“Anh và em cùng đi?” Cô nói xong nhắm mắt, dựa vào ghế.
“Được, có thể.” Anh vui còn không hết.
Anh lập tức lái xe ra.
Bối Tịnh Nguyệt từ phòng đi ra, đi ngoài hành lang, thì gặp Cố Phi Trì.
“Sao anh đến đây?” bà ngừng bước, hướng đến chỗ ông.
“Em đỡ tí nào chưa?” Tối qua ông nhận được tin bà hôn mê, nên cả đêm không ngủ được, trong lòng không yên tâm.
“Em đỡ nhiều rồi, giờ Nhiễm Nhiễm đang nghỉ ngơi, thằng nhóc đang quậy bên trong, đừng đến thăm chúng.” Bà kéo tay ông vào thang máy, “Em tiễn anh đi.”
“Nguyệt Nguyệt, em đang lo cho anh? Anh và Cảnh Gia có chút thù, nhưng Nhiễm Nhiễm là con gái em, nó giờ vẫn chưa chia tay Cảnh Thần Hạo, anh tuyệt đối không làm gì nó!”
Lời này nghe có vẻ méo mó?
“Ý của anh là tuyệt đối không làm gì nó.” Ông nói thêm 1 câu.
“Em tin anh, để không phụ lòng tin của em, anh về trước đi!” Đến cửa thang máy, bà buông tay Cố Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657681/chuong-748.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.