Chương trước
Chương sau
Bọn họ như thế này mà ngủ đi, anh phải đến lúc nào mới có thể tiêu tan mất?
Anh cảm thấy phần nửa dưới cơ thể càng ngày càng căng phồng lên lợi hại
Cố Linh có chút mệt rồi, tuy rằng không thể không để tâm cái thứ đang đè lên cô, nhưng cô lại vẫn từ từ ngủ thiếp đi
Buổi tối khi đang đè cô ngủ, sáng sớm lúc tỉnh đậy cũng là cảnh tượng như thế
Đồng hồ sinh lý của người đàn ông, cô có thể hiểu được
Nhưng, tại vì sao cô mở đôi mắt ra lại nhìn thấy Mẫn Lệ đang nhìn cô chứ?
“Vợ ơi, tỉnh rồi?” cô ấy cuối cùng cũng tỉnh dậy!
Anh muốn đi nhà vệ sinh đều không dám đi, sợ rằng sẽ gây ồn khiến cô ấy tỉnh giấc mất
“Em tỉnh rồi, nhưng anh nhìn giống như là đã tỉnh dậy rất lâu rồi” cô lấy tay đẩy anh ra, “anh có thể từ trên người em xuống không hả?”
“Có thể, anh muốn đi nhà vệ sinh, vợ em đi cùng anh” anh quả quyết dứt khoát đứng dậy, sau đó xuống khỏi giường
Cố Linh không muốn cùng anh trên một vài chuyện nhỏ này nói quá nhiều lời, cứ thế mà dắt anh ấy đi luôn
Lần một lạ lần hai quen, huống chi lần đầu tiên, cô còn trực tiếp nhìn thấy 
“Vợ ơi, bây giờ anh bị thương không thể thỏa mãn, đợi anh khỏi rồi nhất định sẽ để thằng nhỏ phục vụ em thật tốt, dù gì em bây giờ cũng đang phục vụ thằng nhỏ mà!” Mẫn Lệ cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô nói
“Em…cũng không phải là cố tình phục vụ thằng nhỏ, thằng nhỏ cũng có thể không cần phải báo đáp em, con người em rất hiểu giúp người làm chuyện vui, không cần khách sáo như thế” cô rửa tay, rồi cùng anh đi ra ngoài
Sau khi đi ra ngoài, nhìn thấy Mẫn mẫu với Mẫn Uyển đang đứng ở trong phòng bệnh
Trên mặt của hai người họ đều đang mỉm cười, nụ cười đầy gian xảo
“Mẹ ơi! Nói thật con một chút đều không dám tin, anh trai con lạ thích một người phụ nữ đến như thế này, vả lại chị dâu lại cũng thích anh trai, hai người bọn họ thực sự quá quấn quýt rồi, lại đến cả đi nhà vệ sinh đều ở bên nhau” Mẫn Uyển nhìn hai người bọn họ đang tiến lại gần, trong sâu con mắt nói không nổi sự chấn động
Trên mặt của Mẫn mẫu lại đang cố gắng kìm nén bật cười
Mối quan hệ của con trai với con dâu tốt là điều bà muốn nhìn thấy nhất, như thế, đợi vết thương của Mẫn Lệ khỏi rồi, chuyện cháu trai cháu gái sẽ đơn giản hơn nhiều
“Đúng vậy, Tiểu Linh, vất vả cho con chăm sóc cho nó rồi!” trong lòng Mẫn mẫu cũng có chút khác thường
Vẫn còn nghĩ bọn nhỏ kết hôn vội vàng chớp nhoáng là không có tình cảm gì hết!
Thì ra tình cảm có thể bồi dưỡng nhanh chóng như vậy
“Con cần phải làm mà” Cố Linh cười nói
Mẫn mẫu và Mẫn Uyển mang đến mấy thứ, ở trong phòng bệnh nhìn Cố Linh đút thức ăn cho Mẫn Lệ, trên mặt hai người họ vẫn mỉm cười, sau cùng không làm phiền hai người họ hòa đồng, liền rời khỏi đó
Sau khi bọn họ bỏ đi rồi, Cố Linh đặt chiếc bát nhỏ trong tay xuống, nhìn sắc mặt đã tốt lên không ít so với hôm qua của anh ấy, “anh ngủ đi, em ở đây trông anh, sẽ không rời khỏi đâu”
“Cho dù em muốn bỏ đi, cũng không nên đi đến quán bar nơi nguy hiểm như vậy, em người phụ nữ xinh đẹp nhường này, đi những nơi khác, nhất định là sẽ bị bao vây ngắm mói, anh bây giờ nằm đây, không hy vọng khi em xảy ra chuyện, anh không có đến kịp xuất hiện bên cạnh em để giúp em!” Mẫn Lệ nghiêm túc nhìn cô, “nhớ rồi chứ? Tiểu Linh!”
“Em biết rồi” cô lại đâu có phải quên, vả lại còn ghi nhớ khá sâu nữa
Mẫn Lệ dù gì cũng là người bệnh, không có bao lâu, thì ngủ thiếp đi
Sau khi anh ấy ngủ rồi, Cố Linh lại ở trong phòng trông chờ một hồi, phát hiện anh ấy không có tỉnh lại nữa, thì mới rời khỏi
Cô lái xe, đi đến một của tiệm nhỏ yên tĩnh
Trong phòng bao yên lặng, ở trong một góc bình yên, sự yên tĩnh ở phía đối diện
Ngón tay thon dài của Cố Linh chạm lên miệng cốc, cốc ca phê đá ở trong cái mùa còn chút lạnh này rõ ràng không có chút ăn nhập nào hết
Nhòn tay của cô ở trên mép cốc gõ cốc cốc, đôi môi đỏ mỉm cười, đột nhiên nói, “tôi đang nghĩ…”
“Cô đang nghĩ đã dấn thân vào bên trong, có thể rời khỏi sao?” người ở phía đối diện chặn ngang lời của cô
“Chúng ta rõ ràng gặp qua mấy lần, anh tại vì sao mà hiểu tôi rõ như thế? Khiến tôi một chút cảm giác thần bí đều không có, thật sự thất bại!” ngón tay của cô vẫn tiếp tục xoa lên miệng cốc, đá lành lạnh, không có chút dự tính muốn uống
“Mấy lần thì thành bạn bè, thần giao cách cảm à” anh ta lại nói
“Bạn bè chính là đẩy bạn vào trong bể lửa sao!” cô không có lời nào bật cười, “bây giờ phải làm sao? Chẳng may, Mẫn Tiểu Thụ cái người đó! Nói không thể có cái gì tốt, nhưng mà cũng không có cái gì không tốt, đây mới là đòn chí mạng! anh ta vậy mà vì cứu tôi, tự mình chịu lấy một nhát dao?”
“Đây chính là ưu diểm của anh ta”
Cố Linh nhìn anh ta nâng ly cà phê lên, “anh trước đây đều không uống rượu sao?”
“Ở trong quán cà phê đương nhiên uống cà phê, nhập gai tùy tục”
“Được thôi! Tôi…sẽ không bỏ đi, tôi đã đồng ý chuyện của nghĩa phụ tất nhiên sẽ giúp đến cùng, nhưng mà tôi bây giờ có một yêu cầu!”
“Nói”
“Nhắc trước, nhanh chóng kết thúc tất cả mọi chuyện này, tôi sẽ rời khỏi đây” thời hạn 3 tháng, có thể đợi không nổi rồi
Cô chịu không nổi nhất người khác đối tốt với cô, vô duyên vô cớ đối tốt với cô làm cái gì?
Nếu như một người đối với cô không tốt, cô cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, lại còn không quen thân, đương nhiên không ổn!
Nhưng mà một người đối tốt với cô, lại còn quen biết không bao lâu, cô thật sự có hoài nghi rồi!
Không cần nghĩ như thế nào
Cũng không muốn kiểu như Mẫn Lệ, còn chịu dao nữa
“Có thể, nhưng…cô nhận giấy kết hôn rồi, phải làm sao? Trước khi đi cô muốn thế nào?”
“Giấy kết hôn, mấy trang giấy mà thôi, có thể trói chặt tôi sao? Khi nào bỏ đi, xem tình hình nói tiếp!” cô đặt chiếc cốc xuống đứng dậy, “cố nhanh lên!”
“Mối quan hệ giữa cô với Bùi Nhiễm Nhiễm thế nào rồi?”
“Thì chỉ có gặp qua hai lần, có thể được cái gì chứ? Nhưng mà chắc tốt hơn so với mối quan hệ giữa hai người!” giọng nói của Cố Linh truyền đến, sau rời đi mất
Cô lái xe rấy nhanh thì quay trở vào lại bên trong bệnh viện
Khi mở cánh cửa phòng ra nhìn thấy Mẫn Lệ xuống khỏi giường rồi, đang vội vàng đi về hướng cánh cửa
“Em đi đâu rồi? anh đang chuẩn bị đi tìm em đây!” Mẫn Lệ nhìn thấy cô bước vào, vừa nãy thức dậy khi không tìm thấy cô ấy, vậy mà lại có cảm giác hoảng loạn mất mát
“Em đi mua chút hoa quả cho anh” trong tay cô đang xách túi hoa quả bước tới, “anh có cần phải lo lắng quá cho em thế không? Kẻ bắt cóc cũng sẽ tóm em mất, có ý nghĩa gì không? Người ta muốn là bé gái nhỏ!”
“Người ta muốn là phụ nữ trẻ nhỏ!” Mẫn Lệ nhìn cô một cái quát lên, “khi mà em muốn rời đi, có thẻ đợi anh tỉnh dậy không, hoặc là để lại cho anh một lời nhắn? anh gọi điện thoại không nghe! Em muốn anh lo đến chết sao?”
Cố Linh cố tình khoa trương bịt tai lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, nghiêng đầu
“Mẫn Tiểu Thụ, anh mà tiếp tục như thế này nữa, em phải lấy máy đo decibel ra rồi đó, để anh hoàn toàn ngậm miệng lại!” cô thấy anh là phận người bệnh, mới nhẹ nhàng nói chuyện
Nhưng anh ây thì sao?
Lại dám được nước lấn tới, càng nói càng lên gân rồi!
Lại dám gào cô!
“Em nói cho anh biết, nghĩa phụ của em đều không có gào em, đều không có dùng giọng nói giống anh nói chuyện với em!” cô cho dù là trẻ mồ côi, nghĩa phụ đều đối với cô đặc biệt tốt
“Anh…” Mẫn Lệ lập tức ngừng nói, giọng nói vừa rồi của anh rất lớn sao?
Hình như là có chút lớn, nhưng anh là bởi vì quá vội vàng mà!
Lo lắng sự an nguy của cô ấy, lại nghĩ rằng cô ấy thật sự bỏ đi mất
Cô ấy có phải ở bên tai anh nói những lời bỏ đi gì đó, vì vậy khi tỉnh dậy không nhìn thấy cô, thì liền nghĩ cô đã bỏ đi
“Đấy! em là một người nói lời giữ lời, em nói sẽ trông coi anh, ở lại đây thì sẽ ở lại” cô đặt túi hoa quả xuống, nắm tay của anh ngồi xuống bên cạnh giường
Vì vậy, cô ấy nếu như có một ngày nói muốn rời khỏi đây, thì thật sự bỏ đi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.