“Điện thoại của anh đang reo kìa! Cô nghiêng đầu nói.
Lúc này, ai sẽ gọi điện thoại tới nhỉ?
Mẫn Lệ bắt máy, “Tiểu Uyển, sao thế?”
“Anh hai, bây giờ anh và chị dâu đang ở đâu? Em và mẹ đang ở nhà của hai người, anh chết chắc rồi, về mau lên!” Mẫn Uyển kích động nói.
Nói xong liền cúp máy.
Mẫn Lệ nghi hoặc nhìn Cố Linh bên cạnh, “gọi chúng ta về nhà.”
“Vậy thì về thôi!” Dù gì cô cũng không có chuyện gì làm.
Ở giao lộ trước mặt, Mẫn Lệ quay đầu xe lại, lái xe về nhà mình.
“Sẽ xảy ra chuyện gì đây?” Mẫn Lệ có chút không thể lý giải ngữ khí kích động của Mẫn Uyển.
Còn nói cái gì anh chết chắc?
Anh đang sống tốt thế kia, sao lại chết chắc chứ?
“Không sao đâu, nếu như chuyện của hai chúng ta bị vạch trần, em sẽ nói là anh câu dẫn em, anh thừa nhận không?” Giọng nói đương nhiên bỗng nhiên truyền đến.
“Anh câu dẫn em?” Anh câu dẫn cô ta từ khi nào?
“Rõ ràng là em câu dẫn anh!”
“Vậy anh dễ bị câu dẫn như vậy sao? Người khác câu một cái là lên ngay!” Đêm hôm đó đoán là cô cũng bị não tàn rồi.
“Không có, em câu là anh lên ngay.” Anh bỗng nhiên cười.
Cố Linh liếc mắt nhìn anh, cúi đầu nhìn máy đo âm thanh, “75! Tiêu anh rồi, trong vòng mười phút không cho phép nói chuyện, em bắt đầu tính giờ, đến lúc đó em sẽ nhắc nhở anh.”
Mẫn Lệ coi là thật liền ngậm miệng lại.
Cố Linh có thể đánh cược lúc trong vòng hai mươi bốn tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657662/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.