Chương trước
Chương sau
“Vẫn là anh tốt với em nhất.” Cô cũng không lo lắng nhiều, dù bây giờ anh đã có chị dâu nhỏ, nhưng chị dâu nhỏ vẫn chỉ là một baby.
Sau khi ăn trưa, ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Cảnh Thần Hạo bồi Bùi Nhiễm Nhiễm nằm trên giường, cô không có ngủ.
Cô nằm trên tay anh, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh: “Cái tên Cố Linh này hình như em có nghe qua rồi, hình như là một thợ quay phim quốc tế, phim cô ta quay đều rất đặc sắc, sinh động, khiến người xem cảm giác rất thật.”
Cô nói vậy vì từ một tác phẩm có thể đoán được con người, nhưng tác phẩm ở đây, vậy người đâu?
Cô có chút lo lắng, Mẫn Lệ kết hôn với Cố Linh, hai người họ ở bên nhau là tốt rồi.
Chỉ sợ là lỡ như, Mẫn Lệ phải chịu tổn thương về mặt tình cảm, có thể là tổn thương chí mạng.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, họ vui vẻ là được rồi.” Bây giờ anh không muốn quản chuyện của họ, anh chỉ muốn quản chuyện công ty.
“Cũng phải, vậy em ngủ đây.” Cô nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Cảnh Thần Hạo không buồn ngủ, nhưng thấy cô ngủ say anh cũng muốn đi ngủ.
Mà trong phòng Mẫn Lệ với Cố Linh thì đang có màn giằng co.
Hai người đứng hai bên giường, nếu trong phòng có súng, chắc đã bắn nhau luôn rồi.
“Anh có bệnh hả! Nghĩ sao đang giờ nghỉ trưa lại đòi cởi đồ, chỉ có đi tắm mới phải cởi đồ thôi, anh đừng tưởng em không biết anh đang nghĩ gì.”
“Chỉ là anh đã quen cởi đồ khi ngủ thôi mà, hôm đó say rượu anh cũng giải thích với em rồi.” Anh không biết phải nói bao nhiêu lần cô mới nhớ.
Với lại anh có nói muốn đi tắm gì đâu?
Anh cũng không định làm gì cô, bây giờ lại đang ở nhà của người khác, cô đề phòng anh như vậy, lại la lớn như vậy, lỡ như có ai khác nghe thấy thì lại không hay.
“Ngủ nude ban đêm không nói, ngủ trưa mà cũng phải nude là sao?” Cô không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông lại quen ngủ nude.
“Cũng là ngủ, có gì khác nhau?” Mẫn Lệ nhìn cô, rồi ngồi xuống nệm, đắp chăn, nằm xuống quay người ngủ.
Cố Linh nhìn anh, lại quay sang nhìn đống quần áo bên cạnh.
“Mấy người là tổng tài mà cũng có thói quen ngủ trưa, đã vậy còn ngủ vào mùa đông, người ta chỉ ngủ trưa vào mùa hè thôi mà, đúng là không hiểu nổi.” Cô lùi về sau hai bước, tựa lưng vào tường.
“Anh không có thói quen ngủ trưa, chị dâu thì có, vả lại giờ chị dâu đang có bầu, nghỉ ngơi nhiều là rất cần thiết, Hạo ca bồi chị dâu nên chúng ta cũng rảnh rỗi, tranh thủ nghỉ ngơi thôi.” Mẫn Lệ nhìn cô: “Hay em có suy nghĩ gì khác?”
“Em không muốn gì hết, anh ngủ đi.” Cô đi về phía ghế salon, lấy điện thoại ra: “Em lướt web.”
“Em không ngủ?”
“Không ngủ, sáng ngủ nhiều quá rồi.” Cô tựa lưng vào ghế salon, bắt đầu lướt web.
“Cần anh bồi không?” Anh từ trên giường bước xuống.
“Không muốn! Anh cứ nằm đó.” Cô không dám ngước đầu lên, vì Mẫn Lệ ở đối diện đang nude.
Mẫn Lệ lại nằm xuống, trong phòng lại yên tĩnh trở lại.
Cố Linh đứng dậy, đi về phía Mẫn Lệ, nghe hơi thở nhẹ nhàng của anh, dường như đã ngủ rồi.
Cô quay người, rời khỏi phòng.
Không muốn ngủ đương nhiên là có chuyện khác.------ App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Nhưng cô vừa ra ngoài, đi vài bước đã gặp Dương Dương.
“Dì Cố Linh, dì muốn đi đâu?” Dương Dương đứng trên cầu thang hỏi cô.
“Trong phòng có chút ngột ngạt, dì muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Cô đang đứng ở ngã rẽ trên cầu thang, đi lên hay đi xuống đều được.
Thậm chí còn có thể đi thẳng đến phòng của Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm.
“Con dẫn dì đi!” Dương Dương quay người xuống lầu.
Cố Linh liền đi theo Dương Dương, hai người cùng đi xuống lầu.
“Bên ngoài có chút lạnh, dì mặc thêm áo đi.” Dương Dương nói với cô.
Người hầu đứng bên cạnh đi tới, đưa thêm cho cô một cái áo khoác.
“Cám ơn.” Cô mặc thêm áo khoác, đi ra ngoài.
Dương Dương ngồi trên ghế salon nhìn cô rời đi, nếu chú Mẫn có dậy tìm cô, cậu cũng có thể trả lời, dù gì giờ cậu cũng không có gì làm.
Mẫn Lệ tỉnh dậy, việc đầu tiên là nhìn khắp phòng, vậy mà không có ai.
Cố Linh đâu?
Anh vội vàng đứng dậy, đây là lần anh mặc quần áo nhanh nhất.
Từ trong phòng đi ra đã thấy Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu.
“Cậu làm gì vậy, nút áo còn chưa cài đàng hoàng, cô vợ trẻ bỏ chạy rồi à?” Thích Thịnh Thiên nhìn anh, cười đùa nói.
“Cậu đúng là miệng thúi!”
“Còn không mau đi tìm a!” Thích Thịnh Thiên nhìn xuống cầu thang, ra dấu cho anh đi tìm.
Mẫn Lệ nhanh chóng rời đi.
Lâm Tri Hiểu có chút lo lắng nhìn anh rời đi, “Cố Linh không sao chứ?”
Đang yên ổn trong nhà, sao lại không thấy nữa?
Mẫn Lệ có phải chọc giận cô ấy rồi nên cô ấy mới bỏ đi không? Lâm Tri Hiểu kéo tay Thích Thịnh Thiên: “Mình cũng đi tìm xem sao.”
“Ưm!” Thích Thịnh Thiên theo cô đi xuống dưới lầu.
Nơi này rất lớn, cảnh sắc rất đẹp, dù là mùa đông mà cây trái hoa lá vẫn sum suê, um tùm, xem ra được chuyên gia chăm sóc rất tốt.
Nghề làm vườn cũng không tệ.
Cô im lặng nhìn cảnh sắc xung quanh, vừa quay người lại đã thấy Mẫn Lệ đang đi tới.
“Anh chạy nhanh như vậy làm gì? Em đâu có chạy trốn.” Cô đứng im chờ anh lại gần.
“Có phải em muốn dọa chết anh không? Tỉnh dậy đã không thấy em đâu, đi đâu cũng phải nói một tiếng chứ.” Anh cứ tưởng cô đã bỏ đi.
“Nói với anh vậy là phải đánh thức anh? Em đâu có bất lịch sự đến vậy.”
“Em đúng là lắm lý do.” Anh cứ cảm giác là cô cố ý.
Cố ý khiến anh phải lo lắng, cố ý thăm dò anh!
Nữ nhân này đúng là ghê gớm a!
“Em chẳng phải không có chuyện gì sao? Mà nhìn bộ dạng lo lắng của anh như vậy, có phải anh thích em rồi không?” Cố Linh theo anh đi về.
“Em là vợ anh, không thích em thì thích ai!” Anh ôm chặt eo cô, “Cũng thông minh đó, biết lạnh mà mặc thêm áo.”
“Em làm gì thông minh được vậy, là cháu của anh thông minh thôi, em phát hiện nhóc đó cũng không tệ, em có thể chờ Dương Dương lớn, em phát hiện nhóc đó còn hấp dẫn hơn anh!”
“Em tới chậm rồi, Dương Dương là hoa đã có chủ.” Mẫn Lệ nhìn cô, “Em chỉ có thể đi theo anh thôi.”
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.