“Đúng vậy à! Vợ tôi nói không sai” Thích Thịnh Thiên không thèm quản Thích lão gia nói cái gì Mối quan hệ của bọn họ đâu có thân mật gì, phụ tử cái gì chứ, quá xa vời rồi “Tên gọi của đứa nhỏ cũng không đổi? Cứ gọi Mật Nguyệt?” ông nhìn đứa bé sơ sinh trong lòng của Lâm Trí Hiểu, đến cả mí mắt cũng đang run lên “Nghe khá hay à, tôi chọn, tôi thích, huống chi đây là con gái của tôi, tên gọi của con bé là cái gì, đương nhiên là do tôi đặt!” Thích Thịnh Thiên lắc lắc bình sữa trong tay, “người trong nhà tôi tôi nói là chính, không có liên quan gì đến ông, ông muốn quản thì quản tốt người trong nhà của ông đi!” “Con thật sự không quản Thích Gia sao?” Thích lão gia tức giận đứng lên “Thích Gia cần đến tôi quản sao?” Thích Thịnh Thiên hỏi ngược lại nhẹ nhàng “Được, đâu là con nói đó! Sau này ta không quản con nữa! Tùy các người sống thế nào! Ta xem như không có thằng con như ngươi!” Thcihs lão gia tức giận lập tức bước ra phía ngoài Lâm Trí Hiểu nghe thấy giọng nói bực tức như thế của ông ấy, trong lòng có chút áy náy nhìn sang Thích Thịnh Thiên ở bên cạnh, “anh có cần phải đi khuyên ông ấy không?” “Anh khuyên ông ta cái gì? Là ông ta không muốn anh, không có chuyện gì đâu! Không quản thì không quản, ngày tháng nhỏ của chúng ta trôi qua thật vui nhộn đó sao!” Thích Thịnh Thiên từ trong lòng của cô bế Mật Nguyệt lên, “chị Lý! Đến đây nhanh lên! Mật Nguyệt buồn ngủ rồi!” Lâm Trí Hiểu nhìn Mật Nguyệt vẫn đang mở to con mắt, buồn ngủ chỗ nào chứ? Rất nhanh thì dì Nguyệt đến, Mật Nguyệt vẫn còn đang ở trạng thái ngỡ ngàng không biết gì thì bị bế đi mất, lúc vừa muốn khóc, thì miệng của cô bé bị đút bình sữa vào, phút chốc không khóc nữa! Trẻ nhỏ mà, thật dễ dỗ, khi khó dỗ, lại thật sự khá khó dỗ dành! “A a....” Cơ thể của cô bỗng nhiên bị nhắc bổng lên, đôi tay của cô lập tức vòng qua cổ của anh ấy, “anh có thể nói một tiếng tước không?” “Vợ ơi, chúng mình đi tắm thôi, rồi đi ngủ” Thích Thịnh Thiên bế cô lên lầu, cặp mày tuấn tú của anh rướn lên Cô cuois cùng cũng biết là vừa rồi tại vì sao kích động như thế kêu bế Mật Nguyệt đi rồi, thì ra... Mấy tối liền Mật Nguyệt khóc lóc rất nhiều, cứ luôn phải ngủ bên cạnh cô, hiếm có tối hôm nay không không không phá quấy bị bế đi! Một người nào đó thì làm sao mà bỏ qua cơ hội này ...... Mùa đông lặng lẽ đến, thời tiết từ từ trở nên lạnh dần, nhưng đối với người đam mê sáng tạo mà nói, không có cái gì đủ để ngăn chặn sự nhiệt huyết của cô ấy Ví dụ như nói về Bùi Nhiễm Nhiễm! Cảnh Thần Hạo ngồi ở bên cạnh nhìn cô, không dễ dàng gì mới đăng ký được một cơ hội hộ tống bên cạnh, nhất định phải bên cạnh cô ấy “Vợ ơi, em cần đi nghỉ ngơi rồi” “Tại vì sao?” “Bởi vì vừa nãy thành viên của nhóm thi đấu gọi điện thoại đến nói cuộc thi bị hủy rồi” Cảnh Thần Hạo mặt không biến sắc nói, hoàn toàn không có bởi vì lời nói dối của mình mà có bất cứ biến hóa nào Bùi Nhiễm Nhiễm bên tay cầm cây bút vẽ nghiêng đầu sang nhìn anh, “Cảnh Thần Hạo, anh đừng có quá không biết xấu hổ, nếu như bởi vì một mình em mà hủy bỏ cuộc thi, những nhà thiết kế khác sẽ hận anh chết thôi!” “Kệ bọn họ hận, anh không quan tâm” Cảnh Thần Hạo từ từ nói Cô hạ chiếc bút vẽ xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh anh ấy, ngồi lên đùi của anh, “em không mệt, thật sự không mệt” “Anh cảm thấy em mệt rồi” anh còn không dám để cô ấy ngồi lâu như thế “Em cảm thấy khá ổn à, không mệt” cô biết anh ấy là thương cô, nhưng mà cô không làm chút chuyện gì, cả này ở trong nhà buồn chán biết bao “Nghỉ ngơi trước, không vẽ nữa” Cảnh Thần Hạo nhắc ly nước ở bên cạnh lên, “uống chút nước” “Không muốn, muốn đi nhà vệ sinh” Cảnh Thần Hạo đặt ly nước xuống, ôm lấy cô bước đi, nhưng sắc mặt càng ngày càng khó coi Cô ấy không phải là nếu như bản thân không gọi cô, đến nhà vệ sinh đều không đi sao? Vậy thì cái cuộc thi này hủy bỏ vẫn tốt hơn? “Anh đừng hủy bỏ nữa! Anh không thể bá đạo như vậy được!” cô dường như có thể nhìn thấy được suy nghĩ của anh ấy, lập tức nói “Ừm, không hủy bỏ” anh gật gật đầu, nhưng... “Chồng ơi, vậy thì em sau này hàng này chỉ một tiếng, sáng nửa tiếng, chiều nửa tiếng, anh cảm thấy được không? Vậy nên đừng hủy nữa?” cô cười nói Điều này hình như có thể thương lượng một chút “Ừm” Cảnh Thần Hạo miễn cưỡng gật đầu đồng ý Căn biệt thự ở bên sườn vách núi Cơn gió lạnh đầu đông khá rét, thôi phù phù khiến ô cửa sổ lạch cạch kêu Tề Viễn Dương trên người mặc bộ quần áo rộng thùng thình, trong tay cầm ly rượu từ từ thưởng thức, “loại rượu này...” Ngồi ở trên ghế sopha bên phải của anh ta An Quân Huyền nhìn anh, “thế nào?” “Mùi vị cũng được...” Tề Viễn Dương lại uống thêm một ngụm, “nhưng mà...” An Quân Huyền chằm chằm nhìn vào phản ứng của anh ta, lại nhưng mà cái gì? “Vẫn là khá ổn! Khẩu vị của mỗi người không giống nhau, vì vậy niềm yêu thích đối với rượu cũng có chút khác biệt, đối với tôi mà nói, hương vị này tôi là thích” Tề Viễn Dương từ từ tiếp tục thưởng thức, mầy năm gần đây hình như đều là uống rượu của An Thị nhiều hơn “Tôi nghĩ rằng rượu của Cảnh Thị sẽ càng hợp khẩu vị của anh” An Quân Huyền cũng ngân ly rượu trên bàn lên, mỉm cười nói “Có người hợp con mắt của tôi, không đại diện đồ của bọn họ thì sẽ phù hợp với khẩu vị của tôi” Tề Viễn Dương vô tâm thong thả nói, “gần đây so với Cảnh Thị, cổ phiếu thế nào?” “Theo chiều hướng tăng lên, nhưng vẫn chưa có vượt qua Cảnh Thị?” “Ngành rượu của Cảnh Thị năm trước tiến vào trong thị trường quốc tế, thị trường trong nước bên này, Cảnh Thần Hạo vẫn chưa có từ bỏ, tất nhiên sẽ không dễ dàng như thế mà vượt qua được Cảnh Thị, căn cơ của Cảnh Thị quá sâu” Tề Viễn Dương để ly rượu trong tay xuống, tiện tay cầm điều khiển lên, mở tivi “Vâng. Nhưng không cần phải gấp gáp, từ từ thôi” An Quân Huyền cũng nhìn lên màn hình tivi, nhưng phát hiện Tề Viễn Dương cơ bản không có xem kiểu tin tức thời sự, tủy tiện mở ra lại là một bộ phim truyền hình đấu nhau trong cung đình Tề Viễn Dương hình như xem khá nghiêm túc, anh bỗng nhiên rất hoài nghi, anh ta thật sự xem hiểu sao? “Cần phải làm cái gì thì cứ làm, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nếu như cái gì đều không làm, chờ đợi ông trời rơi miếng bánh xuống, cho anh cơ hội, có thể sao?” Tề Viễn Dương bỗng nhiên nói, “nhìn xem nữ chính trong bộ phim này, từ một cung nữ đều có thể trở thành hoàng hậu, có cái gì mà không thể, không phải chỉ là một Cảnh Thần Hạo thôi sao!” Không phải chỉ là một Cảnh Thần Hạo? Một Cảnh Thần Hạo không đại diện điều gì, Tề Viễn Dương không thể nào không biết Huống chi anh còn hy vọng vợ của Cảnh Thần Hạo—Bùi Nhiễm Nhiễm! “Tề tổng có cao kiến gì không?” An Quân Huyền cười hỏi “Không có cao kiến gì, cũng không có thấp kiến gì, người như tôi không thích trong mùa đông làm việc gì, lạnh, không muốn ra khỏi cửa” Tề Viễn Dương đột nhiên ngoảnh đầu sang nhìn sắc trời bên ngoài, gió lớn thổi ào ào, “kiểu thời tiết này vẫn nên ở trong nhà thì sướng hơn, tin chắc Cảnh Thần Hạo cũng nghĩ như thế” “Anh...” Cảnh Thần Hạo sẽ yên tâm chờ đợi ở trong nhà sao? “Quân Huyền, anh là một người thông minh, gần đây làm sao vậy?” Tề Viễn Dương từ bên ngoài thu hồi lại ánh mắt nhìn anh ta, “có chuyện gì sao?” “Không có chuyện gì” “Không có chuyện gì thì anh sẽ có biểu cảm như thế sao?” Tề Viễn Dương ném chiếc điều khiển ở trong tay đi, nhắc chai rượu lên tự mình rót, “Cảnh Thần Hạo thì sao? Anh ta trước đây không có điểm yếu, nhưng mà bây giờ, điểm yếu quá nhiều rồi! Dương Dương Noãn Noãn, Bùi Nhiễm Nhiễm, ai không phải là điểm yếu của anh ta, muốn tóm được gáy của anh ta, còn không phải là tóm được dây thừng dễ dàng như thế sao” “Ý của anh là...” “không, ý của tôi là anh nếu như dám động tay với một trong ba người bọn họm, anh sẽ chết chắc!” Tề Viễn Dương uống một ngụm rượu, thoải mái dựa ra sau, “bọn họ nếu như xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh” “Anh thật sự rất thích Bùi Nhiễm Nhiễm sao? Ý của tôi là cho dù sau khi cô ta ở bên cạnh Cảnh Thần Hạo, rồi lại ở bên cạnh anh, anh cũng sẽ không để ý?” An Quân Huyền có chút hiếu kỳ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]