Rõ ràng cô biết bản thân muốn nói gì. “ Nhiễm Nhiễm, bỗng nhiên muốn uống rượu quá, đưa cho tôi đi, cứ để tôi uống cho say.” Ưng Thường Nguyệt đưa tay về phía cô. “ Uống ít thôi, rượu này nồng độ cồn cao.” Bùi Nhiễm Nhiễm nói. Cô gái còn lại nghe vậy mắt như phát sáng, “ Cao bao nhiêu?” “ Cô cứ thử đi thì biết.” Bùi Nhiễm Nhiễm đưa chai rượu cho Ưng Thường Nguyệt rồi quay lưng đi. Ưng Thường Nguyệt thấy Bùi Nhiễm Nhiễm rời đi, liền quay người nhìn lại sau lưng, về hướng căn phòng dành cho Đường Sóc! Cô cười tươi, bước nhanh về hướng căn phòng đó. Bùi Nhiễm Nhiễm vui vẻ về phòng, cô nhìn người đàn ông đã nằm sẵn trên giường, “ Rượu của anh là rượu bình thường chứ?” “ Là rượu.” Cảnh Thần Hạo đã gạt sẵn chăn ra chờ cô nằm lên. “ Em không đùa với anh đâu đấy.” Bùi Nhiễm Nhiễm bước tới, cô lên giường, tắt đèn. Giờ thì cô khó mà ngủ được, vừa nằm xuống đã lọt vào vòng tay của anh. “ Chúng ta làm vậy có ổn không? Hình như không hay cho lắm.” Cô thấy hơi hối hận. “ Vợ yêu, chỉ cần bắt đầu một cuộc tình mới thì sẽ quên đi được chuyện cũ, hơn nữa trước đây hai người cũng chẳng có gì.” Cảnh Thần Hạo giúc đầu vào cổ cô, “ Nếu sau khi rượu say họ phát sinh......thì cũng chẳng trách ai được.” “ Đúng rồi, cũng giống ai đó, uống say rồi thì cũng chẳng trách được quầy bar nào bán rượu cho anh đúng không.” Cô đúng là hối hận. Giờ đi tìm Ưng Thường Nguyệt bảo cô ta trả lại chai rượu cho cô còn kịp không? “ Vợ yêu, anh......” Đại boss cạn lời, vì chuyện đó đến giờ vẫn là một câu đố không lời giải. Anh vẫn tin bản thân mình thanh bạch, nhất định là vậy. ...... Tiếng khóc của em bé vang vọng cả căn phòng, “ Oe oe oe” nghe rất buồn. Diệp Mộ Yên dậy, cô ta tức giận xông đến căn phòng kế bên, “ Bà chăm trẻ con kiểu gì vậy? Có biết cách chăm không? Khóc to thế mà không biết cách dỗ nó đi?” “ Cô Diệp, không biết đứa bé hôm nay bị làm sao, sữa ngoài cũng không chịu uống, cô xem có phải do sữa mẹ? Sữa mẹ mới tốt cho em bé.” Bà vú nói với cô ta. “ Trẻ con không được chiều chuộng quá thế, từ bé đã kén cá chọn canh, sau này lớn hơn thì sao?” Diệp Mộ Yên trợn mắt nhìn đứa bé đang khóc, cô ta quay lưng rời khỏi. Quay lưng về đứa con của mình và bà vú, “ Nghĩ cách bịt cái miệng nó vào cho tôi, cả ngày gào khóc, nó không mệt người khác cũng mệt!” Cô ta bực tức quay lại phòng của mình, đóng cửa cái“ Rầm”, nhìn chiếc giường hổ lốn, từ đầu còn định ngủ thêm lát nữa, bỗng cảm thấy hết muốn ngủ. Cô ta đến bên giường, lấy điện thoại ra bấm gọi cho một số quen thuộc, đầu bên kia đổ mấy hồi không có người bắt máy. Cô ta lại liếc qua thời gian hiển thị trên màn hình, giờ này vẫn chưa ngủ dậy à? Hay giờ này lại đang ngủ trên giường con đàn bà nào rồi? Nếu thật là vậy thì đừng trách cô ta không khách sáo! Cô ta quay người vào phòng tắm, sáng sớm cần tắm một cái cho tỉnh táo, nhưng tiếng khóc của đứa bé vẫn chưa chịu dứt. Cô ta mở vòi sen, nghe tiếng nước chảy mới thấy dễ chịu một chút. Trẻ con đúng là đáng ghét! Sao lại có những đữa trẻ con trên đời này chứ! Nhưng có đáng ghét thế nào thì cô ta cũng phải ép bản thân mình thích chúng vì ít nhất trước mặt người của Cảnh gia, cô phải là như vậy. Cô ta ra khỏi phòng tắm, tiếng trẻ khóc đã dứt, chỉ nghe tiếng điện thoại reo. Nhìn tên người gọi, cô ta cảm thấy bực mình không buồn bắt máy. Quay người đi sấy tóc, nghe tiếng máy sấy cùng tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng, cô ta mới thấy dễ chịu hơn, dễ chịu hơn nhiều so với tiếng khóc của trẻ con. Sợ rằng đầu bên kia cứ gọi dồn dập nên tóc vẫn chưa kịp sấy khô, cô ta với tay bắt máy. Cầm điện thoại trên tay, nằm trên giường, bắt điện thoại, “ A lo......” “ Anh còn tưởng tai em điếc rồi, không nghe thấy cả tiếng chuông điện thoại.” Từ bên đầu kia điện thoại có giọng nói trầm vang lên. “ Em cũng nghĩ anh như em, nên mới không nghe thấy gì.” Diệp Mộ Yên cười nói, “ Tin tức hôm qua đã xem chưa?” “ Đương nhiên xem rồi, nhưng em nói như vậy, Cảnh Thần Hạo có phản ứng gì không, hay không có phản ứng gì?” “ Anh thấy có phản ứng thì tốt hơn hay không có phản ứng gì thì tốt hơn? Bất kể ra sao, giờ thì mọi người đều nghĩ tôi và anh ta là một cặp, tôi sắp được rước về dinh lớn rồi. Không tốt hay sao? Điều này không phải là thứ mà anh hy vọng hay sao?” Diệp Mộ Yên bỗng ngồi dậy, “ Cho nên, bao giờ thì anh chịu lấy em?” “ Em muốn gả cho người khác, lại bảo anh lấy em? Em muốn một tay bắt hai cá à? Muốn lấy hai chồng là phạm pháp đấy, em muốn anh ta kiện em hay muốn anh đi kiện em?” Giọng nói phía đối diện vẫn bình thản như vậy, không có rung động gì nhiều. “ Ha ha, không lấy thì thôi, hôm nay em cần đến Cảnh Thị, cúp máy đây!” Diệp Mộ Yên vứt điện thoại lên giường, vừa định cúp máy thì đột nhiên cô ta lại nói, “ Đứa con trai này, em cảm thấy mệt quá, quá mệt mỏi, nó khóc ngày một dữ, ăn uống đái ỉa có người chăm sóc, nó còn khóc cái gì? “ Anh có phải trẻ sơ sinh đâu sao anh biết.” “ Được rồi, em không hỏi anh nữa, không chừng cả đời này anh cũng chẳng có cơ hội làm bố!” Diệp Mộ Yên cúp máy. Một tiếng sau, Diệp Mộ Yên ăn diện ra ngoài, vừa lên xe đã nghe người quản lý nhắc sắp đến giờ mở máy rồi, cần nhanh chóng đến đoàn làm phim. “ Mộ Yên, không được không đi đâu! Hôm qua mới có tin động trời như vậy, nếu không đi, sẽ bị đám nhà báo ghi nhớ đấy. Chắc chắn sẽ bị viết loạn lên cho xem.” Người quản lý nhìn sắc mặt lạnh lùng của cô ta, cảm thấy khó mở miệng nhắc. “ Thế thì đã sao? Tôi để tâm mấy chuyện này?” Diệp Mộ Yên lấy điện thoại trong túi ra, “ Thực ra tôi chẳng bận tâm lắm.” “ Nhưng dù gì thì đây cũng là bộ phim tấn của năm nay, vé ra rạp rất cao đấy, tốt nhất đừng có bỏ giữa chừng.” Diệp Mộ Yên bấm điện thoại, xem những tin tức hôm nay, vì chuyện hôm qua, những tin liên quan đến cô ta vẫn được nhiều lượt xem nhất. Cô ta quay đầu nhìn ra ngòai cửa kính, nắm chặt điện thoại, “ Vậy thì đi thôi!” Nhưng cô đến trường quay, thì Ưng Thường Nguyệt lại không đến, hình như là có xin nghỉ với đoàn rồi. Nghe nói Ưng Thường Nguyệt có người chống lưng nên đến đạo diễn cũng không dám nổi giận, chỉ tiếp tục quay những cảnh không có cô. ...... Bùi Nhiễm Nhiễm dậy khá sớm, nhưng dậy sớm cho tới tận lúc Cảnh Thần Hạo đến công ty hay Dương Dương Noãn Noãn đều đã dậy và xuống dưới nhà, cô đều không thấy Đường Sóc và Ưng Thường Nguyệt ra khỏi phòng. Tối qua họ...... “ Mami, chú Đường đã về sớm như vậy sao? Dương Dương tiến đến bên cô, gặng hỏi. “ Sáng sớm, mami có dậy rồi nhưng cũng không nhìn thấy chú ấy.” “ Mami, chú Đường có ngủ nướng như chúng ta không! Để con đi gọi chú ấy dậy!” Noãn Noãn nói rồi định chạy lên lầu. Vừa nghĩ đến tình trạng có thể xảy đến trong phòng, cô lập tức đứng dậy, “ Noãn Noãn, con đừng có đi làm phiền chú Đường nghỉ ngơi.” Nhỡ đâu tình trạng trong phòng 16+ thì sao? Nhất định không được để cho Noãn Noãn đi làm phiền hai người họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]