Chương trước
Chương sau
“ Con là của cô, nếu nó là con của Cảnh Thần Hạo thì tốt, như vậy sinh ra nó đã không thiếu thốn gì, nhưng tôi không thể chấp nhận cô, chẳng có người phụ nữ nào chấp nhận được chồng mình có con riêng bên ngoài cả.” Nếu cô là chính thất của thời xưa thì chắc chắn hận nỗi muốn cô ta sảy thai lâu rồi.
Nhưng ngày hôm nay, lúc xảy ra chuyện này, suy nghĩ đầu tiên của cô là đứa bé không được xảy ra chuyện gì bất trắc.
“ Nếu như cô muốn ra nước ngoài là vì dưỡng thai thì cô muốn đi đâu cũng được, không hề có chuyện làm ngứa mắt chúng tôi, chúng tôi đều hy vọng đứa bé có thể đến với thế giới này một cách thuận lợi và khỏe mạnh, còn về chuyện phát sinh ngày hôm nay không phải do Cảnh Thần Hạo làm, nếu do anh ấy làm thì đứa bé chắc chắn đã không còn nữa.”
Từ lần đó đến giờ đã qua khá lâu, có quá nhiều cách để bỏ đi đứa bé.
“ Không phải anh ấy, thì phải là ai khác, không thể có chuyện trùng hợp như vậy.” Diệp Mộ Yên tức giận nhìn cô, bàn tay đặt trên ga giường dần nắm chặt lại, “ Tôi biết các người đều không muốn nó chào đời, nhưng tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi sẽ không làm phiền các người, còn về chuyện cô nói muốn gì có đấy thì cho tôi xin lỗi, tôi không hề muốn con tôi họ Cảnh, cũng chẳng muốn có bất cứ quan hệ nào với Cảnh gia, tôi hy vọng chuyện này sẽ được vĩnh viễn chôn giấu, đứa bé sẽ không có ba!”
Nếu cô ta đang diễn, Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ có thể nói diễn xuất quá chuyên nghiệp.
Cô ta nói không muốn có quan hệ với Cảnh Thần Hạo, qua câu nói chắc nịch này, có thể nghe ra đứa nhỏ có vẻ là con của Cảnh Thần Hạo thật.
“ Nếu đây là suy nghĩ của cô thì tôi đương nhiên sẽ tôn trọng, có bất kỳ khó khăn gì cứ nói với tôi.” Bùi Nhiễm Nhiễm nói rồi đứng dậy, “ Cô nghỉ ngơi cho khỏe, chúc cô sớm bình phục, baby cũng khỏe mạnh, còn về những chuyện khác không cần cô phải bận tâm.”
Bên truyền thông, tự nhiên có Cảnh Thần Hạo lo liệu.
Khi đến trước cửa, tay vừa đặt lên tay nắm, cô đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng, “ Cảnh phu nhân, cảm ơn sự cảm thông của cô.”
Cô thà không xảy ra chuyện này, muốn cô thông cảm cho chuyện người phụ nữ khác có đứa con của Cảnh Thần Hạo, lại còn chấp nhận để nó được sinh ra, cô cũng không phải thánh nhân.
Cô nhỏ nhen lắm, keo kiệt lắm chứ!
Cho nên đến giờ vẫn không thể chấp nhận được.
Cô không nói gì, mở cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài, Ưng Thường Nguyệt đã sớm rời đi còn lại Đường Sóc và Cảnh Thần Hạo không ngờ đang đứng cạnh nhau, có vẻ như hai người đang nói chuyện.
Quả nhiên khi cô không có mặt, hai người đã bắt đầu làm hòa?
Hai người thấy cô quay lại, Cảnh Thần Hạo tiến lại phía cô, Đường Sóc đứng phía sau anh khẽ gật đầu với cô, coi như lời chào hỏi.
Cảnh Thần Hạo đi cạnh cô, hai người cùng rời khỏi bệnh viện.
Cô không nói, Cảnh Thần Hạo cũng không hỏi rốt cục hai người đã nói chuyện gì trong đó, không khí trong xe khá im ắng cho đến khi về đến nhà
Cô thấy Dương Dương và Noãn Noãn đều ở nhà, gương mặt xinh đẹp bỗng tươi tỉnh tức thì, cô rời khỏi bàn tay của Cảnh Thần Hạo, bước lại trước hai đứa nhỏ.
“ Dương Dương Noãn Noãn.”
“ Mami, daddy, hai người về rồi.”
Hai đứa nhỏ cũng tiến về phía họ, cô lập tức ngồi quỳ xuống, mỗi đứa ôm một bên cổ cô, Cảnh Thần Hạo đứng sau cô, có cảm giác như cô có được cả thế giới.
Mọi thứ cô muốn đều ngay bên cô, cô thật hạnh phúc.
Nếu mẹ cô cũng ở đây thì tốt quá, không biết bà sao rồi.
“ Được rồi, được rồi, đừng nũng nịu quá, mami ngày nào cũng gặp các con mà!” Cô đứng dậy, dắt tay hai đứa đi vào trong.
Cảnh Thần Hạo nhìn 3 mẹ con, có phải anh lại bị lãng quên rồi?
1 trai 1 gái nên quên mất luôn, không cần ông chồng to xác này nữa sao.
Nhưng anh cũng rất hiểu cô, hôm nay xảy ra sự việc như vậy.
Cô ấy đang không được vui.
Hậu quả của việc để Bùi Nhiễm Nhiễm không vừa lòng là anh chỉ có thể nhìn vợ yêu của mình tối ngủ ở phòng con gái với danh nghĩa ngủ cùng không con sợ ma.
Ngủ cùng con gái, cũng là con gái anh thì sao có thể bực tức được chứ, anh đành một mình một giường vậy.
......
Ngày hôm sau, sáng sớm còn nắng đẹp mà phút chốc đã mưa lâm dâm.
Bùi Nhiễm Nhiễm đứng trước ô cửa sổ văn phòng, trong tay ôm một tách cà phê, nhìn ra ngoài trời, mưa không ngớt đập vào cửa kính, những giọt nước đọng làm mờ dần tầm nhìn của cô.
Những điều Diệp Mộ Yên nói hôm qua tua đi tua lại nhiều lần trong đầu cô, thái độ của cô ta khá cứng rắn.
Chắc Diệp Mộ Yên rất yêu con của cô ta và rất muốn sinh nó ra.
“ Nhiễm Nhiễm! Nhiễm Nhiễm!”
Sau lưng bỗng có tiếng gọi của Lâm Tri Hiểu, cô chậm rãi quay đầu lại nhìn bộ mặt vội vàng của cô ấy, “ Sao thế?”
“ Diệp Mộ Yên sao rồi!? Đứa bé có giữ được không?” Lâm Tri Hiểu trợn tròn mắt nhìn cô.
Từ hôm qua đến giờ không có bất cứ một thông tin nào lọt ra ngoài nên chuyện sống còn của cái thai trở thành một bí ẩn được quan tâm.
Hiện giờ có không biết bao nhiêu nhà báo muốn săn tin về Diệp Mộ Yên, mặc dù cô ta luôn bị Ưng thường Nguyệt chèn ép nhưng độ nổi tiếng cũng không hề thấp, trừ tin có thai trước hôn nhân thì dạo gần đây độ hot của cô ta cũng thuộc hạng top.
Nếu lộ tin đứa con trong bụng cô ta là của Cảnh Thần Hạo thì sẽ còn nổi tiếng hơn nữa, cũng có nghĩa sau này trong giới có Cảnh Thần Hạo che cho cô ta thì còn ai dám không nể mặt đây!
Nhưng cùng lúc, cô ta cũng mang danh kẻ thứ ba, quan trọng là đến lúc đó Bùi Nhiễm Nhiễm phải làm sao, Dương Dương Noãn Noãn phải làm sao?
Chết mất thôi, chuyện này còn rắc rối hơn chuyện của chính Lâm Tri Hiểu và Thích Thịnh Thiên.
Haizz!
Đều phức tạp!
“ Cũng không tồi, đứa bé vẫn giữ được.” Bùi Nhiễm Nhiễm trả lời khá bình thản, cô đặt tách cà phê xuống, “ Thích Thịnh Thiên vẫn chưa quay về à?”
“ Vẫn ở đó......” Lâm Tri Hiểu thấy cô ngồi xuống, đột nhiên tâm trạng cũng phức tạp theo, “ Thực ra thì đứa bé mất đi có phải tốt hơn không, như vậy thì chẳng còn chuyện gì nữa, cho dù đại boss có gì với cô ta thật thì không có sự ràng buộc, cũng có thể coi như giữa họ không có gì.”
“ Nói thì nói vậy, nhưng đứa bé phải làm sao? Nhỡ không phải thì sao!”
“ Cho nên cậu vẫn tin tưởng đại boss đúng không!” Lâm Tri Hiểu cũng gật gật đầu đầy kiên định, “ Nhất định vậy, đại boss làm sao có thể ngủ với người phụ nữ nào khác! Cậu nói xem, cùng là đàn ông mà sao khác nhau thế?”
“ Chắc là Thích Thịnh Thiên xử lý xong chuyện của Trần Nhan rồi! Chuyện này cũng có thể coi như cậu ấy có tâm mà lại làm hỏng việc chứ không phải chủ ý như vậy.” Khi rượu say rồi thì ai mà nói trước được gì!
Không còn ý thức thì sao điều khiển nổi bản thân.
Ít nhất thì cũng chứng minh được lúc đó Thích Thịnh Thiên muốn kết hôn với Lâm Tri Hiểu nhưng chỉ vì mê man men rượu nên nhầm người thôi.
“ Tớ không muốn nhắc đến anh ta!” Lâm Tri Hiểu bĩu môi, mấy ngày nay cô đều không nhìn thấy Thích Thịnh Thiên rồi.
Cô nói không muốn gặp anh nữa, cũng đừng đến tìm cô nữa thì anh không đến thật sao, đến công ty cũng không thèm thò cái mặt đến, đúng là giỏi quá mà.
“ Được rồi, cậu không muốn nhắc đến nhưng có muốn gặp cậu ta không?” Tính ra Thích Thịnh Thiên cũng sắp quay lại rồi?
Trừ phi cậu ta vẫn chưa giải quyết được chuyện với Trần Nhan, không thể nào chứ!
Lần trước cậu ta nói chắc như đinh đóng cột mà, mặc dù cậu ta không nói ra người mà khả năng Trần Nhan thích là ai nhưng Cảnh Thần Hạo có thể sẽ nói.
“ Gặp anh ta làm gì? Anh ta cũng có đẹp đẽ gì cho cam!” Lâm Tri Hiểu lắc đầu, điều làm cô bận tâm và canh cánh nhất bây giờ là Diệp Mộ Yên.
Không hiểu người phụ nữ đó đang giở trò gì, nói không chừng là cả một bồ toan tính!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.