Chương trước
Chương sau
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh rời đi, cô liền tiến về phía bàn trang điểm, ngồi xuống lau mặt, nhìn gương mặt trong gương của mình, hôm nay chỉ hơi mệt thôi.
Trong phòng tắm nhanh chóng có tiếng nước chảy, cô nhìn sang phòng tắm, nghe thấy tiếng điện thoại reo.
Từ lúc cô rời khỏi đây điện thoại chưa từng reo lên, giờ cuối cùng có thể nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông rồi.
Cảnh Thần Hạo đáng ghét!
Cô còn tưởng điện thoại của Lâm Tri Hiểu gọi đến, nhưng thấy số điện thoại lạ hiển thị, cô do dự không biết có nên bắt máy hay không, bởi vì là số địa phương nên cô vẫn quyết định bắt máy.
Vừa bắt máy cô đã nghe thấy tiếng gào khóc từ đầu bên kia.
“ Cảnh phu nhân, cứu với! Cầu xin cô đấy, hãy cứu lấy Mộ Yên nhà chúng tôi đi!”
Bùi Nhiễm Nhiễm kinh ngạc, “ Xin hỏi ai đang......”
Mộ Yên?
Cái tên này hình như hơi quen, không phải người phụ nữ có thai trước hôn nhân trên tin tức nói sao?
“ Cảnh phu nhân, tôi là người quản lý của Diệp Mộ Yên, bây giờ có người đưa Mộ Yên đi rồi, bọn họ muốn phá đi đứa con của cô ấy! Cầu xin cô đấy, chỉ có cô mới có thể cứu được cô ấy, không thì chúng tôi cũng không tìm đến cô làm gì!”
Tại sao chỉ mình cô có thể cứu cô ta?
Cô thân với Diệp Mộ yên lắm sao?
Lẽ nào công ty của Đường Sóc quy định không được mang thai? Sẽ làm hại đến thanh danh?
“ Cảnh phu nhân, người đó là Thích Thịnh Thiên, Thích tổng, khi nãy tôi mới thấy anh ta, không sai đâu, trong bụng Mộ Yên có đứa con của Cảnh Thần Hạo, Cảnh tổng!
Người quản lý quá vội, vội đến nỗi nói ra sự thật cho Bùi Nhiễm Nhiễm biết, nếu không đến kịp thì khả năng đứa trẻ sẽ không còn nữa!
Bùi Nhiễm Nhiễm lặng người, điện thoại cũng thiếu chút rơi xuống đất, cái gì mà đứa bé trong bụng là con của Cảnh Thần Hạo!
Bọn họ có quan hệ từ khi nào?
“ Cô có nhầm lẫn gì không? Sao mà con của cô ấy lại là......” Nhưng làm sao giải thích được việc Thích Thịnh Thiên xuất hiện ở đó chứ!
Lẽ nào là của Thích Thịnh Thiên?
“ Cảnh phu nhân, tôi không lừa cô làm gì, giờ cô có thể làm ơn cứu đứa bé trước
không, dù sao đứa nhỏ vô tội!”
nghe tiếng khóc lóc qua điện thoại, cả lồng ngực cô như chìm vào đáy biển.
Nếu không có liên quan gì đến Cảnh Thần Hạo sao lại tìm cô làm gì chứ.
Cô cúp máy, gọi điện cho Thích Thịnh Thiên.
Đầu bên kia của điện thoại phải một lúc mới có người bắt, một giọng quen thuộc vang lên, “ Chị dâu, muộn thế này rồi, có chuyện gì không?”
“ Giữ lại đứa nhỏ! Không được phép hại nó! Cậu mà dám động đến nó, ngày mai tôi chặt tay cậu!” Cô cũng không dám chắc người khi nãy nói thật hay không.
Nhưng chuyện liên quan đến mạng người, cô cũng chẳng mất thời gian dò hỏi, truyền đạt luôn.
Thích Thịnh Thiên quay lại liếc phòng phẫu thuật sau lưng, anh giật mình, rốt cục xảy ra chuyện gì, sao chị dâu lại biết nhanh như vậy, “ Chị dâu, đã vào trong lâu rồi, đứa bé có thể đã không còn rồi.”
“ Thích Thịnh Thiên! Cậu có biết đứa bé có ý nghĩa thế nào với một người mẹ không? Tôi nói không được phép bỏ đứa nhỏ!” Cô bước nhanh đến phòng tắm, mở cửa bước vào, “ Cảnh Thần Hạo!”
Cảnh Thần Hạo vừa quấn khăn ngang hông, vì khi nãy nghe thấy giọng của cô nên anh đã định bước ra rồi.
Trong phòng tắm nghi ngút hơi nước, cô khó mà nhìn rõ gương mặt điển trai của anh, hình như đến cả người anh cũng không nhìn rõ.
Cô giơ điện thoại lên trước mặt anh, giọng nói kiên định, “ Giữ lại đứa bé, không cần biết có phải con anh hay không anh đều không có tư cách quyết định sống chết của một sinh linh, ngay bây giờ gọi điện cho Thích Thịnh Thiên!”
“ Nhiễm Nhiễm......”
Chuyện anh lo lắng cũng đã xảy ra, mọi chuyện đều như một âm mưu vậy.
“ Mau nói đi!” Cô kiễng chân lên đặt điện thoại lại gần tai anh, “ Mau nói cho Thích Thịnh Thiên nghe, không được bỏ đứa bé!”
Thích Thịnh Thiên ở đầu bên kia cũng đang đợi lệnh của Cảnh Thần Hạo, thực ra mới vào phòng mổ thôi, nếu là bây giờ thì vẫn còn kịp.
Cảnh Thần Hạo nhìn cô, anh không hề do dự, ánh mắt anh toát ra vẻ đau buồn khó che giấu.
Bây giờ không phải cô nên chất vấn anh trước xem có phải anh đã ngoại tình hay không sao?
Nhưng cô lại lo lắng cho đứa trẻ hơn, nếu đúng như Thích Thịnh Thiên nói, nếu cô biết được tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này xảy ra.
Đôi môi khẽ cử động, “ Giữ lại đứa bé.”
Nghe thấy anh nói xong, Bùi Nhiễm Nhiễm như mất đi toàn bộ sức lực, cô đột ngột bỏ tay xuống, nhìn anh chăm chăm, rồi, cô quay người đi ra khỏi phòng tắm.
Bên phía bệnh viện, Thích Thịnh Thiên đạp cửa bước vào, “ Đứa bé bị bỏ đi chưa?”
“ Thích tổng, nhanh thôi, anh đừng vội!”
“ Mẹ nó! Sao động tác của mấy người chậm vậy! Ngừng lại! Không phá nữa, đưa cô ta đến phòng bệnh vip kiếm người chăm sóc, người bệnh vip đấy, không cho phép bất cứ ai đến thăm!” Anh nói rồi quay người rời đi, đến người nằm trên giường bệnh anh cũng chẳng buồn nhìn.
Bước hai bước anh lại quay đầu trợn mắt lên, “ Nghe rõ chưa!”
“ Thích tổng an tâm, nhất định sẽ chăm sóc kỹ lưỡng.”
......
Trong phòng ngủ, ánh đèn sáng chiếu lên cơ thể nhỏ bé đang ngồi trên giường của Bùi Nhiễm Nhiễm.
Anh bước đến, ngồi xuống bên cô, tay vừa định chạm vào cô, cô liền lập tức dịch sang phía khác.
“ Giải thích.”
Cô cần một lời giải thích, cô chẳng biết gì cả và đột nhiên vô cùng bị động.
Đêm tân hôn của cô đột nhiên bị một cuộc điện thoại làm cho thành thế này, rốt cục thì anh còn giấu cô bao nhiêu chuyện nữa!
Vì cô có thai nên mới ra ngoài tìm người phụ nữ khác sao?
Cô còn tưởng anh có thể tự giữ mình được kìa, hóa ra tất cả chỉ là để lừa dối cô thôi.
“ Nhiễm Nhiễm, anh không có gì với cô ta cả.”
“ Không có gì với cô ta?” Cô quay người lại nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc và chăm chú, nhưng rốt cục sự thật là gì đây?
Vẫn còn muốn lừa dối cô sao?
“ Nếu thật sự không phát sinh quan hệ thì anh động vào cô ta làm gì? Cô ta có thai thì có liên quan gì đến anh chứ? Anh bảo Thích Thịnh Thiên phá đi đứa con của cô ta làm gì?” Chính vì hành động này của anh mới làm người khác sinh nghi.
Nếu không phải do chột dạ thì sao phải làm thế?
“ Nhiễm Nhiễm, em có tin anh không?”
“ Bây giờ là lúc mà em nói tin anh thì anh chẳng có liên quan gì đến cô ta sao? Nếu như em tin anh mà chuyện này có thể làm như chưa từng xảy ra thì em nguyện tin anh, nhưng đứa bé đã ở trong bụng cô ta rồi, em có thể làm gì bây giờ?” Cô rất muốn tin anh chứ, nhưng......
Làm thế nào để cho cô tin cơ thể anh chưa từng ngoại tình.
Anh không phải là một người hay quan hệ linh tinh, đừng nói là với một nữ minh tinh.
“ Nhiễm Nhiễm, nếu như anh bị người khác lập mưu cho vào bẫy thì sao? Giờ anh khó mà giải thích được quang cảnh mà Thích Thịnh Thiên thấy được trong căn phòng đó.
Nhưng cơ thể anh tự biết chắc chắn không có chuyện phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác.
“ Anh......” Cô lấy một hơi sâu, đúng là cô hơi kích động thật.
“ Anh lợi hại như vậy ai mà gài bẫy anh được chứ? Hơn nữa còn là một người phụ nữ, trước đây anh từng có xì căng đan với cô ta không?” Có lẽ cô nên bỏ thời gian ra xem xét lại những cô bạn gái hờ trên báo chí của anh, có khi tự nhiên lại lòi ra một cô bất chợt.
Hô phong hoán vũ trước mặt cô trong khi cô không hiểu chuyện gì xảy ra.
“ Ngoài ý muốn thôi.” Đúng là hôm đó anh uống nhiều thật, thêm chuyện tâm trạng không được tốt nên say bí tỉ.
“ Có phải ngoài ý muốn hay không, ngày mai chúng ta đến bệnh viện gặp cô ta là rõ.” Cô lên giường, kéo chăn lên cả người rồi nhắm mắt ngủ.
Cảnh Thần Hạo cứ thế ngồi bên giường nhìn gương mặt yên tĩnh của cô và anh biết rằng cô không hề ngủ được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.