Chương trước
Chương sau
“Bây giờ còn sớm, em muốn mất hứng?” Thích Thịnh Thiên lấy đà ôm lấy eo cô, “Nhưng em không muốn chơi thì anh sẽ đưa em về nhà.”
Đưa cô về nhà chẳng phải rõ ràng để cô làm kẻ ác sao?
Bao nhiêu người đều muốn chơi cùng với Thích Thịnh Thiên, nhưng cô lại dẫn anh đi.
Cô cười cười, “Không sao, chơi một lát rồi về nhé! Nhưng tôi có thể không tham gia được không?”
“Chơi chung chơi chung, em một mình đứng phơi bên ngoài có gì đâu thú vị!”
Cuối cùng Lâm Tri Hiểu nhìn bọn họ chơi trò chơi, triệt để cạn lời rồi, đúng là toàn thể phải cùng tham gia!
Lời thật lòng hay là đại mạo hiểm!
Ở giữa có một chai rượu, xoay đến ai chính là ai!
Trò chơi này độ hên xui có phải lớn quá không, một chút khiêu chiến kĩ thuật cũng không có!
“Hôn miệng người bên tay trái cách một người thế nào!” Người cầm chai kia cười ti tít nhìn một vòng.
Đại mạo hiểm ở mức độ này vẫn còn nhẹ nhàng.
Mọi người cũng không có ý kiến.
Trong phòng có mười mấy người, không thể nào trùng hợp xoay đến trước mặt mình, Lâm Tri Hiểu cầm một miếng dưa hấu, âm thầm ăn.
Đột nhiên, âm thânh huyên náo vang lên nhìn vào cô, cô suýt chút nuốt hột dưa vào họng, tại sao vận may cô lại tốt thế?
Bên tay trái cô cách một người chẳng phải là Mẫn Lệ sao?
“Anh em, thế này làm sao được chứ!” Khuôn mặt Mẫn Lệ cười vui nhìn vào Thích Thịnh Thiên bên cạnh.
Đột nhiên, miệng cười lớn của Mẫn Lệ bị bịt lại, nhưng là bị Thích Thịnh Thiên hôn vào.
Chỉ là chuồn chuồn đụng nước chạm nhẹ bờ môi một chút, liền rời khỏi rồi.
Ngồi thẳng lưng lên, Thích Thịnh Thiên mặt không cảm xúc nói, “Được rồi, vòng tiếp theo!”
Trong phòng thấy Thích Thịnh Thiên như vậy, những người khác đều ngỡ ngàng nhìn vào anh, đặc biệt là Mẫn Lệ vừa nãy vô duyên vô cớ bị hôn một cái, còn có Lâm Tri Hiểu đang ngây người ở bên cạnh.
Ai có thể nói bọn họ nghe xảy ra chuyện gì!
Tại sao bọn họ nhìn không hiểu!
“Thích nhị thiếu, anh vừa nãy có phải kích động quá không! Cô Lâm người ta vẫn chưa chọn lời thật lòng hay đại mạo hiểm mà! Anh không lẽ muốn hôn Mẫn thiếu thật?”
Âm thanh này vừa ra, Lâm Tri Hiểu liền cười không ngừng.
Thích Thịnh Thiên bên cạnh cả khuôn mặt đen lại.
Anh vừa nãy là nghe lời của Mẫn Lệ, nghĩ đển đôi môi hồng nhạt dễ thương nho nhỏ của cô như thế đi hôn người khác, anh đương nhiên không chịu được, cho nên bản thân giúp cô!
Nhưng lại quá kích động rồi.
Mép miệng Lâm Tri Hiểu chảy nước dưa hấu, Thích Thịnh Thiên lấy khăn giấy nghiêm túc lau cho cô, lời nói vừa nãy của người đó xem như không nghe thấy.
“Chết tiệt! Tôi là trai thẳng! Thích Thịnh Thiên, cậu đừng có có tình ý với tôi nhe! Tôi xem cậu như là anh em, nhưng anh lại hôn tôi!” Mẫn Lệ sờ lên môi, bạn gái chưa tìm được, nụ hôn đầu lại mất rồi!
Lâm Tri Hiểu ngẩng đầu nhìn anh, động tác trên tay dịu dàng, nhưng trên người lại che giấu không đuọc cơn giận.
Lời nói vừa nãy của Mẫn Lệ đích thực rất mắc cười!
“Tiếp nào tiếp nào, lần này xoay trước rồi tính! Thích nhị thiếu tôi thấy hai người bên nào cũng có thể là bá chủ của đêm nay, anh phải chuẩn bị tâm lý nhé!”
Chai thủy tinh trên bàn xoay chuyển, Thích Thịnh Thiên cứ nhìn vào Lâm Tri Hiểu, không hề để ý.
Khăn giấy trên tay vứt vào trong thùng rác, cười nhạt nhìn vào cô, “Cười rất là vui nhỉ! Em muốn anh là cong à?”
“Không có.”
“Anh là cong hay thẳng, em không lẽ không biết?” Cho dù là đêm đó ngủ quên rồi, nhưng cũng là anh ngủ với cô.
“Chuyện xửa xưa như thế, thì đừng nên hỏi nữa được không? Anh có thể hỏi……”
Lời nói của Lâm Tri Hiểu bị tiếng cười lớn trong phòng làm cắt ngang.
“Thích nhị thiếu, đến nào đến nào! Lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?”
“Lời thật lòng.”
Đây là tình hình gì đây!
Ngày xưa lúc Thích Thịnh Thiên chơi cùng với bọn họ, đều là chọn đại mạo hiểm đấy!
Không có kích thích nhất chỉ có kích thích hơn!
“Uhm uhm, xin hỏi Thích nhị thiếu anh đầu tiên làm chuyện ấy với phụ nữ là vào lúc nào, đối tượng là ai? Cảm giác thế nào?”
Đúng là dám hỏi thật!
Những người khác bất chợt nhìn vào người hỏi, hiếu kì Thích Thịnh Thiên sẽ nói gì.
Ngay cả Mẫn Lệ là anh em cũng nhìn vào anh.
Lâm Tri Hiểu càng không cần nói, tuy rằng họ không thể bên nhau, nhưng mà lòng hiểu kì ai ai cũng có, huống chi là sự tích của Thích Thịnh Thiên.
Thích Thịnh Thiên nhìn vào phụ nữ trước mặt đột nhiên lóe tia tò mò, vẻ mặt hiếu kì nhìn anh, anh hận không thấu lập tức dẫn cô đi ngay, vể nhà dạy dỗ đàng hoàng lại!
Anh gần như là nghiến chặt răng nói, “Anh đây là ba câu hỏi.”
“Vậy từng câu từng câu trả lời, mấy tuổi!”
Lâm Tri Hiểu sắp kề đến trước mặt Thích Thịnh Thiên rồi, đôi mắt to không chớp chăm chú nhìn vào anh, đặc biệt là chăm chú vào miệng anh.
Thích Thịnh Thiên biết rõ, không phải muốn hôn anh, mà là muốn từ miệng anh biết được đáp án.
Anh nhìn vào Lâm Tri Hiểu, sắc mặt lạnh lùng nói một câu, “Mười tám.”
“Để tôi để tôi!” Lâm Tri Hiểu nghe thấy câu trả lời của anh đột nhiên có hứng chí lên, trên tay cầm chai thủy tinh.
Hứ, chỉ biết ăn hiếp cô, hôm nay nhất định sẽ không tha cho anh!
Thích Thịnh Thiên đột nhiên có trực giác không được tốt, cô có phải đang chống đối anh?
Không những Thích Thịnh Thiên phát hiện ra, những người khác cũng phát hiện ra.
Thế là lúc lần đầu tiên Lâm Tri Hiểu chưa xoay đến trước mặt Thích Thịnh Thiên, một người không cẩn thận đụng vào cái chai, sau đó từ từ lại xoay đến trước mặt Thích Thịnh Thiên.
Lâm Tri Hiểu kích động nhìn vào anh, “Người phụ nữ đó là ai? Tên là gì? Có xinh đẹp không? Hai người bây giờ còn liên lạc không?”
“Đây là bốn câu hỏi.” Thích Thịnh Thiên nhìn vào khuôn mặt kích động của cô, hành hạ anh có thể vui như thế sao?
Không ngờ còn cười vui như thế!
Anh lướt sang những người khác, đám người đó là tòng phạm!
Những người khác âm thâm tự làm việc mình, uống rượu nghịch điện thoại, chính là không nhìn anh, nhưng cũng âm thầm đợi câu trả lời của anh.
Nhưng trong lòng Thích Thịnh Thiên lại âm thầm vui mừng, Hiểu Hiểu quan tâm chuyện ngày xưa của anh như thế, là vì quan tâm anh sao?
Hay là……
Anh nhất định là nghĩ nhiều rồi, cô hận không thấu muốn rời xa anh chút, rõ ràng là khuôn mặt tò mò!
Thích Thịnh Thiên đột nhiên đứng dậy, từ trên tay cô đoạt lấy chai thủy tinh, kéo cô đi về bên ngoài, “Em muốn biết cái gì anh đều có thể nói em nghe, chúng ta về nhà từ từ nói.”
“Túi của tôi! Túi của tôi!” Cô đi theo Thích Thịnh Thiên đi về bên ngoài, sốt ruột nhìn về đằng sau.
Mẫn Lệ cầm túi của cô ném trước mặt cô, kết quả cô không bắt được.
“Thích Thịnh Thiên anh dừng lại chút!”
Người đàn ông trước mặt bước chân khựng lại, cô liền đụng thẳng lên đó, túi vừa nhặt dưới đất đã bị anh bế lên.
“Tôi tự mình đi!”
“Em tự mình đi chậm quá rồi!” Thích Thịnh Thiên bế Lâm Tri Hiểu rời khỏi phòng.
Họ vừa đi, trong phòng tức thời lan tỏa ra tiếng cười, lần đầu chơi trò chơi Thích Thịnh Thiên không ngờ lại bỏ chạy giữa đường!
“Quả nhiên một vật giáng một vật, vẫn là phụ nữ có cách với anh ta.” Mẫn Lệ cảm thán nói.
Nhưng anh lúc nào có thể tìm được một người phụ nữ!
“Mẫn thiếu, thật ra anh cũng điển trai lắm, gia thế lại tốt, phụ nữ kiểu nào tìm không được, hay là tôi giới thiệu cho anh một người!”
“Không!” Anh lập tức từ chối.
Trong phòng tiếp tục chơi trò chơi, nhưng hai người kia rời khỏi rồi không còn vui lắm nữa.
Lâm Tri Hiểu đột nhiên cảm thấy cơ thể rất nóng, không ngừng dựa sát vào người anh, phảng phất trên người anh có ma lực thần kì cám dỗ cô, hấp dẫn cô.
“Hiểu Hiểu, em có phải không khỏe?” Thích Thịnh Thiên cúi đầu quan tâm hỏi cô, khuôn mặt dần dần đỏ bừng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.