Chương trước
Chương sau
Quá đáng lắm rồi!
Cảm giác được sau lưng đột nhiên có người đi vào, trong lòng cô thắt lại, liền di chuyển bước chân sang một bên.
Đột nhiên, chân trái trống không, lúc cô tưởng rằng bản thân sắp ngã xuống, bị anh ôm chặt lấy cơ thể, cô căng thẳng hít thở vài lần, cả người bị anh kéo lên lại.
Áp sát vào cơ thể anh, cởi áo ra rồi, ngửi không được mùi thuốc và rượu, toàn là hơi thở thuộc về anh, cô mới cảm giác được thoái mái chút.
Ổn rồi mới mở miệng, “Cám ơn.”
“Ơn nghĩa cứu mạng, lấy thân đền đáp.”
Mục đích của anh không phải là vì ngủ với cô sao?
Quá đáng!
Ăn trông tô mà dòm ngó trong nồi!
“Vậy anh đi tắm rửa trước……” Lâm Tri Hiểu nhỏ tiếng nói.
“Thật sao?”
“Uhm……” Không lo nữa, gạt anh ra ngoài rồi hẳn tính!
“Hay là chúng ta cùng nhau đi?” Trong phòng tắm cũng là một nơi khá tốt.
Thích Thịnh Thiên đang cám dỗ cô, nhìn thấy cô dần dần đỏ mặt lên, tinh thần bấp bênh.
“Anh đi trước!” Cô mới không muốn đi chung với anh, tuyệt đối không muốn!
Trong lòng Thích Thịnh Thiên hăng hái, hôn lên má cô một cái, mới không nỡ rời khỏi phòng đi về hướng phòng tắm.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô nhìn thấy áo quần của Thích Thịnh Thiên trên giường, bừa bộn thu dọn lại, sau đó vứt ra ngoài cửa, cửa phòng khóa trái lại, đóng thêm cửa sổ, vậy là xong xuôi.
Ngủ ngủ ngủ!
Cô mới không ngủ với anh!
Nhưng vừa nghĩ anh vẫn còn ở đây, trong lòng cô thấp thỏm không yên, vừa nằm trên giường lại đứng dậy, đẩy một ghế sofa một người đến trước cửa, chặn lại!
Cửa sổ không cần lo lắng, tầng 1 ở bên ngoài có hàng rào thép, anh vào không được.
Thích Thịnh Thiên rất nhanh tắm xong, choàng khăn tắm lên, tinh thần sảng khoái ra ngoài, đưa tay mở cửa.
Mở không ra!
“Hiểu Hiểu……”
Lâm Tri Hiểu nằm trên giường, trong đầu vùi vào trong chăn, cô ngủ rồi, ngủ rồi, nghe không thấy lời của anh, nghe không thấy tiếng của anh.
“Hiểu Hiểu……”
Tiếng của Thích Thịnh Thiên lại từ bên ngoài truyền đến, cả người Lâm Tri Hiểu đang run rẩy.
“Lâm Tri Hiểu! Anh nổi giận nhe! Mở cửa!”
Âm thanh nghiêm khắc quát lên, cô nghe ra được sự giận dữ của Thích Thịnh Thiên, cô càng không nên mở cửa, cô đâu phải là đứa ngốc!
Thích Thịnh Thiên đứng trước cửa, nhìn thấy áo quần dưới đất, gạt anh ra ngoài tắm là vì muốn để anh rời khỏi, người phụ nữ này!
Bên ngoài đột nhiên không có động tĩnh, Lâm Tri Hiểu không xác định Thích Thịnh Thiên còn đây không, cô đều không thể nào đi mở cửa.
Trong sự căng thẳng, cô mê man bước vào giấc ngủ.
Không biết cô ngủ được bao lâu, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô.
“Hiểu Hiểu……hắt xì!”
“Anh hình như cảm lạnh rồi!”
“Khụ khụ khụ khụ……khó chịu quá……”
Âm thanh này có phải của Thích Thịnh Thiên không?
Cô lật người lại, âm thanh đứt đoạn vẫn ở bên tai vang lên, anh tại sao lại không đi chứ!
“Hiểu Hiểu……”
Âm thanh này thê thảm đấy, như là anh bị ruồng bỏ vậy!
“Hiểu Hiểu……”
Âm thanh này rất quả thật như câu thần chú vậy, anh không biết tự mình ra ngoài khám bác sĩ sao?
Hơn nữa bây giờ là mùa hè, anh làm sao có thể cảm lạnh!
Không thể tin, Lâm Tri Hiểu mày không thể tin anh ta! Tuyệt đối không thể tin anh ta!
Tiếng gọi tên không ngừng xuất hiện bên tai cô, cô nhất thời cuống lên, từ trên giường ngồi dậy, “Tôi đi ngủ rồi! Anh tự mình cút đi!”
Nghe được tiếng của cô, Thích Thịnh Thiên bên ngoài kêu càng lớn tiếng hơn.
“Hiểu Hiểu, khụ khụ, anh khó chịu quá……”
Anh khó chịu có liên quan gì đến cô, đâu phải là cô khó chịu!
“Anh khó chịu tự mình ra ngoài, đừng tìm tôi! Tôi đâu phải bác sĩ!” Cô nhẫn nhịn cơn giận trong lòng, Thích Thịnh Thiên nhất định là gạt cô!
Không thể nào cảm lạnh! Không thể nào!
Tiếng ho bên ngoài càng ngày càng lợi hại, từng tiếng từng tiếng nghe đến tim của Lâm Tri Hiểu run lên, như là ho hết cả gan ruột nội tạng ra vậy.
Anh giả vờ có phải giống quá không?
“Trong nhà bếp ở tủ đồ bên phải hộc tủ thứ hai ở giữa có thuốc cảm, anh tự mình đi lấy đi!” Cô vẫn là không nhẫn tâm, cứ như thế này mãi, anh mà sau này xảy ra chuyện gì thật, cô khó lòng chối trách nhiệm.
“Cả người anh đều khó chịu, ngay cả tay cũng nhấc lên không nổi, áo quần cũng chưa có mặc……”
Làm sao có thể!
Anh đi tắm thôi, đã cảm lạnh nghiêm trọng như thế?
Lâm Tri Hiểu mở đèn, nhìn vào thời gian, ba giờ sáng!
Cô không ngờ ngủ vài tiếng thật rồi, Thích Thịnh Thiên mấy tiếng rồi cũng không mặc đồ sao!
Anh lưu manh!
“Khụ khụ khụ……”
Bên ngoài không có tiếng nói chuyện, chỉ còn lại tiếng ho từng tiếng từng tiếng của anh, ho cả đến cả người Lâm Tri Hiểu lâm vào trạng thái ngỡ ngàng.
Vậy có cần sống nữa không!
Ngày tháng này đúng là không có cách!
Cô giận đùng đùng xuống giường, đẩy sofa ra, mở cửa!
Đập vào mặt là khuôn mặt tuấn tú và đỏ bừng, choàng khăn tắm đứng trước cửa, áo quần của anh bị anh dẫm dưới chân.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh liền ngã lên người cô, cơ thể nóng ran áp sát vào cô, “Hiểu Hiểu, anh có phải xuất hiện ảo giác rồi?”
“Uhm, anh xuất hiện ảo giác rồi!” Đôi tay Lâm Tri Hiểu kéo anh, cơ thể từ từ lui về sau.
Trước đó còn ổn mà, không ngờ lại cảm lạnh nhanh như thế, trong lòng cô chỉ có một khả năng, chính là Thích Thịnh Thiên anh đổ nước lạnh lên toàn thân!
Vừa nghĩ đến khả năng này, cơn giận trong lòng cô liền lan lên cả đỉnh đầu!
Người đàn ông này có phải đầu óc có vấn đề, cửa phòng mở không được, ngoan ngoãn rời khỏi không phải tốt sao, không ngờ tự hành hạ bản thân.
Cơ thể Thích Thịnh Thiên từ từ bị đặt lên trên giường, cả người anh nóng rất lợi hại, anh không ngờ còn có thể cứ gọi tên cô suốt.
Cô bây giờ thà rằng anh là giả vờ thật, cũng không muốn nhìn thấy anh sốt đến cảm lạnh nằm trên giường thật!
“Hiểu Hiểu……”
“Tôi đây, anh đừng gọi nữa!” Lâm Tri Hiểu kéo mền đắp cho anh, vừa đắp xong anh lại vén ra.
Lâm Tri Hiểu giận đùng đùng nhìn vào anh, do anh là một bệnh nhân, cuối cùng không có giở trò, kiên nhẫn lại đắp lên cho anh.
“Tôi đi lấy thuốc cho anh, anh nghỉ ngơi trước, đừng gọi nữa! Cổ họng cũng khan cả rồi.” Nghe được anh rất khó chịu, âm thanh khô khan.
Thích Thịnh Thiên như là nghe được lời của cô vậy, đúng là ngoan ngoãn nằm trên giường không động đậy nữa.
Lâm Tri Hiểu sờ lên trán của anh, đi lấy cây nhiệt kế đến, trên người anh không mặc đồ, nhìn thấy phần trên trơn trụi, cô từ từ nghiêng mặt đi.
Một tay nhấc vai của anh lên, sau đó cô đặt nhiệt kế xuống vùng nách, rõ ràng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, còn có một lần tiếp xúc thân mật với nhau, nhưng cô không ngờ vẫn còn xấu hổ như thế.
Đo nhiệt độ cho anh xong, cả mặt cô đỏ bừng lên, may mà Thích Thịnh Thiên bây giờ đã nhắm mắt ngủ không thấy rồi.
Đi lấy khăn ướt đắp lên trán anh, tìm thuốc hạ sốt đến, nhìn thấy vẻ mặt ngủ yên của anh, đang nghĩ cô có phải nên gọi điện thoại cho Trần Nhan, để cô ta đến rước Thích Thịnh Thiên đi.
Nhưng nếu cô ta bước vào nhìn thấy Thích Thịnh Thiên không mặc đồ, nhất định sẽ hiểu lầm!
Cô không hề muốn bị hiểu lầm là dụ dỗ người có vợ!
Rút nhiệt kế ra xem thử, 37.5 độ, đích thực là sốt rồi.
“Thích Thịnh Thiên! Thích tổng!” Cô gọi hai tiếng, Thích Thịnh Thiên không có phản ứng, đôi mi dài nhẹ nhàng run một cái, liền không còn nữa.
“Anh phải uống thuốc, anh không uống thuốc không được đâu!” Không uống thuốc làm sao hạ sốt?
Cứ đắp khăn ướt cũng không dễ dàng hạ sốt đâu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.