Chương trước
Chương sau
Chân tướng thật sự rất tổn thương người khác, giống như cái chân tướng cô nói tối hôm qua.
Bởi vì Cảnh Thần Hạo bỗng nhiên tuyên bố muốn đến tham dự tiệc sinh nhật của Âu Dương Lập, chốc lát lời mời đến buổi tiệc sinh nhật của anh từ không có người hỏi thăm đã trở nên đông nườm nượp.
Buổi tiệc sinh nhật rất lớn, nhưng đây lại là một cơ hội chứng minh bản thân mình, nhất định sẽ chứng minh tập đoàn Âu Á vẫn là tập đoàn Âu Á năm nào, không bao giờ sụp đổ.
Lúc Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm cùng đi vào, bên trong đã có rất nhiều người.
Bên ngoài vẫn có rất nhiều ký giả, đèn chớp nháy vẫn không ngừng lấp lóe vào thân của hai người, vẻ mặt Cảnh Thần Hạo lạnh lùng, nhưng cũng không đến nổi khó chịu.
Bùi Nhiễm Nhiễm cười quàng qua tay anh ta, có thể nói cô là người mặc đồ nhiều nhất trong buổi tiệc này, lại còn mặc thêm cái áo khoác bên ngoài, rõ ràng cô không có tí lạnh nào.
"Em cần phải nhắc nhở anh, thân nhiệt thai phụ sẽ cao hơn người bình thường đấy." anh lại bắt cô ta phải mặc thêm áo khoác đến nơi đông người vậy.
Đại Boss ôm cô ta lại thật chặt, cúi đầu đến gần tai cô, nói nhẹ, "bên trong có hơi lạnh."
Quả nhiên, vừa mới vào là có gió lạnh ập ngay vào mặt, nhìn vào trong rất nhiều cô gái đẹp lộ ngực lộ vai lộ đôi chân dài, cô ta bỗng nhiên cảm thấy mặc dày tí thì tốt hơn.
Trong đám đông, cô ta nhanh chóng nhìn thấy một người đã lâu không gặp Âu Dương Lập, lúc trước là anh ta bị người ta bao quây, nhưng bây giờ là anh tự phải chào hỏi người ta.
Cái thế giới này là như thế, nịnh nọt bợ đỡ, chạy đi mời trà, tập đoàn Âu Á không còn giá trị để nịnh bợ nữa, tự nhiên sẽ bị thoát ly thật xa thôi.
"Biết làm thế nào rồi chứ?" Cảnh Thần Hạo nói nhỏ một câu bên tai cô.
"Biết rồi, không được rời khỏi tầm nhìn của anh, ừm......không rời xa anh." Bây giờ cô phải chú ý đến ánh nhìn từ anh rồi.
Ở đây có không ít người đã từng đến tham gia hôn lễ của hai người, nhưng mà bỗng nhiên hôn lễ xảy ra chút chuyện, bây giờ lại nhìn thấy họ cùng đi chung với nhau nữa.
Ánh mắt không tránh được sự tò mò.
Ánh mắt Cảnh Thần Hạo nguy hiểm nhắm híp lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua, những người đó lập tức quay sang nhìn chỗ khác, không dám tiếp tục nhìn họ.
"Anh thật dọa người mà!" Bùi Nhiễm Nhiễm không nhịn được cười khẽ.
"Dọa em sợ à?"
Cô ta lắc đầu, sẵn tay bưng một ly nước ép, "không có, nếu như anh muốn, thì em có thể giả vờ như bị anh dọa sợ vậy, để phối hợp với anh tí."
"Không cần." anh ta không hy vọng cô sợ anh.
"Anh Hạo!" trên tay Thích Thịnh Thiên bưng hai ly rượu đến trước mặt họ, "chị dâu thật sự càng ngày càng đẹp, đầy quyến rũ!"
Thai phụ quyến rũ?
Bùi Nhiễm Nhiễm cười thản nhiên, cái bụng cô không đến nổi dễ thấy đâu?
Vả lại cho đến giờ vẫn chưa tiết lộ cô ta có mang mà, chí ít cô chưa từng nói qua, ngay cả Lâm Tri Hiểu cũng không biết.
Thích Thịnh Thiên anh ta......
Cảnh Thần Hạo nói?
Trong lòng của anh nghĩ không phải là con anh mà, làm sao mà có thể nói cho người khác biết được?
Nghĩ không thông là lý do tại sao, nên không thèm nghĩ nữa.
Trong đám đông cô cảm nhận như có một tia nhìn sắc bén vào cô, cô ta quay sang nhìn thì thấy Tào Lệ Phi, bà ta nở nụ cười bí hiểm đi qua.
Và người đàn ông bên cạnh bà ta có phải là người lần trước gặp trong buổi tiệc sinh nhật của bà ta?
Tên là Liên Mộc
Bà ta đã từng nhắc trước mặt Cảnh Thần Hạo một lần, cảm thấy họ có mèo mỡ với nhau, tự đi điều tra xem có chuyện gì không nhưng vẫn chưa điều tra ra, nên sau này cũng nhanh chóng quên đi anh ta.
"Nhiễm Nhiễm, Cảnh tổng đã đến rồi à!" Tào Lệ Phi đưa ly rượu trên tay ra, ôn hòa nhìn bọn họ, nghiễm nhiên ra vẻ vị trưởng bối hòa ái dễ thương.
Bọn họ quen lắm sao?
Đến gần làm quen vậy sẽ bị người khác hiểu lầm thì sao!
Không biết có phải vì nhìn thấy Tào Lệ Phi ở bên này, nên Âu Dương Lập lo lắng họ sẽ ức hiếp mẹ mình, nên mới đi qua theo.
Thích Thịnh Thiên đứng một bên uống rượu, có phim hay để xem.
Nhưng mà anh vẫn phải bận đi giải quyết chuyện của anh trước!
"Nhiễm Nhiễm, gần đây cô khỏe không?" Âu Dương Lập rất muốn chào hỏi Cảnh Thần Hạo, nhưng mà Cảnh Thần Hạo tuyệt đối không thèm để ý đến cô ta.
Dù sao thì mục tiêu tối nay cũng không phải anh ta.
"Rất tốt, ăn tốt, ngủ tốt, tinh thần rất tốt, chẳng lẽ anh không nhìn thấy nét mặt tôi phơi phới lắm sao?" cô ta cười khẽ quyến rũ, đầu nghiên về hướng Cảnh Thần Hạo.
Cảnh Thần Hạo như một cái máy lạnh to, dựa gần anh thì càng lạnh, đặc biệt là đối diện mình vẫn là tình địch ngày nào.
Thích Thịnh Thiên trong lòng thầm khen ngợi cô ta, đây quả thật là một đòn đánh thẳng vào mặt anh ta.
Có người chỉ là thiếu cái mặt dày!
Âu Dương Lập là người có gương mặt dày nhất mà anh ta từng gặp!
Âu Dương Lập nhìn Cảnh Thần Hạo bên cạnh, "Cảnh tổng, tôi có thể nói chuyện riêng với Nhiễm Nhiễm không? Tôi có chút chuyện muốn nói với cô ta, tuyệt đối không có làm chuyện gì với cô ta cả?
"Chẳng lẽ anh còn muốn làm gì cô ta sao?" Cảnh Thần Hạo mặt lạnh lùng, không thể để cho anh ta tiếp tục ở ngoài đó được.
Sau này anh và Nhiễm Nhiễm sống hạnh phúc với nhau, thì để anh ta ở trong ngục tù từ từ cảm nhận sự lĩnh hội.
"Tôi có thể làm gì? Tôi chỉ có vài câu muốn nói thôi, hiện tai tôi là thân phận như thế nào, Cảnh tổng hiểu rõ mà, chẳng lẽ tôi lại tự làm tăng tội danh của mình nữa sao?" anh ta đâu rảnh làm việc vô bổ đó.
"Nói cái gì?" Bùi Nhiễm Nhiễm mở miệng nói, nếu như là chuyện không có ý nghĩa, thì cô ta không muốn nghe.
"Sự việc của Bùi gia, em tuyệt đối có hứng thú." Lần trước ở trong ngục anh ta vẫn chưa nói xong, thì cô đã gấp rút đi về rồi.
"Xác thật là có chút hứng thú, nhưng mà sự việc của tôi không có gì phải giấu Cảnh Thần Hạo cả, anh nói đi!" cho dù Tào Lệ Phi có ở nơi đây thì cũng không sao, chuyện của Bùi gia và ba ta sẽ không bao giờ giải quyết hết được.
"Nhiễm Nhiễm, anh chỉ muốn nói cho em nghe." Thái độ của Âu Dương Lập kiên quyết, thậm chí không quan tâm đến sự có mặt của Tào Lệ Phi bên cạnh.
Tào Lệ Phi nghe Âu Dương Lập nói vậy, gương mặt lộ vẻ căng thẳng, tinh thần kinh ngạc.
Bà ta phấn kích kéo lấy Âu Dương Lập, "con có bị khùng không, Lập nhi, con đang nói hồ đồ gì thế!"
"Mẹ, con chỉ nói vài câu với Nhiễm Nhiễm." vẻ mặt không vui của Âu Dương Lập nhìn bà ta chút, sau đó liền quay sang Nhiễm Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, chỉ vài phút thôi, ở đây khắp nơi đều có camera, nếu như Cảnh tổng không yên tâm, thì anh có thể bất cứ lúc nào dựa vào camera mà tìm chúng tôi."
Cảnh Thần Hạo vẫn ôm mạnh lấy Nhiễm Nhiễm không buông, chuyện năm đó là chuyện gì, anh đã điều tra gần xong rồi, không có gì cần anh ta phải nói thêm nữa.
Anh ta làm như thế là có ý đồ quấy rối.
"Em chỉ đi vài phút được không?" cô ta hỏi thăm dò xem sao.
"Không được!" cô ta không được bỏ đi dù chỉ một phút, sẽ xảy ra việc gì đều không thể tính trước được.
"Không ngờ rằng Cảnh tổng có lúc nhát gan như vậy, chỉ vài phút mà cũng không cho, chẳng lẽ là anh sợ?" Âu Dương Lập cười, nhấp một miệng rượu, "xem ra Cảnh tổng vẫn không chắc chắn vị trí bản thân trong lòng Nhiễm Nhiễm, nên cảm thấy cô ta rời xa sẽ không bao giờ quay lại?"
"Âu Dương Lập, anh nói chuyện thừa thải hơi nhiều! trong lòng tôi có ai không cần anh nói, nhưng chắc chắn không có anh rồi!" cô ta nói xong ngẩn đầu nhìn Cảnh Thần Hạo, "chỉ là vài phút thôi mà, nhanh chóng quay lại thôi."
Cô ta mở to mắt, chớp nháy chớp nháy nhìn anh ta, chu nhẹ cái môi, vẻ mặt tội nghiệp.
"Nhanh chóng trở về thôi, nếu như anh ta có làm việc gì với em, chỉ cần em la lên là anh đến ngay mà!" cô ta thật sự muốn nghe Âu Dương Lập nói cái gì.
Đều bởi vì Cảnh Thần Hạo nói cái gì có liên quan với mẹ, sau đó lại nói là dọa sợ cô, trong lòng cô không an lòng.
Cảnh Thần Hạo đành buống cô ta ra, "nhiều lắm là năm phút, anh sẽ đến tìm em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.