Chương trước
Chương sau
Cô cuối cùng vẫn là về nhà muộn hơn so với anh ấy, mua cho anh ấy món đồ để ở trên xe không có lấy xuống, hai cánh tay không cầm gì đi vào trong phòng khách
Dương Dương không biết đang ở nơi nào, Noãn Noãn ngồi ở bên cạnh anh ấy, trong tay cầm quyển truyện cổ tích cười vui vẻ
“Mami, mami về rồi?”
“Ừm” cô mặt không biểu cảm đi qua đó, ở trên trán của cô bé hôn một cái, quay người đi lên trên lầu
Đại Boss một con người to lớn nhường này, bị bỏ qua rồi
“Noãn Noãn, con ở đây chơi một mình trước” Cảnh Thần Hạo đứng dậy đi theo sau lên lầu
Bùi Nhiễm Nhiễm vừa mới đóng cánh cửa phòng lại, tiếp ngay sau đó bị Cảnh Thần Hạo mở ra
“Vợ ơi, tâm trạng của em không vui? Ai gây chuyện với em rồi?” cô ấy có phải là mỗi lần sau khi gặp được Vivian thì tâm trạng đều không tốt, sau này vẫn là không nên để bọn họ gặp mặt nữa
“Anh”
Cô đứng ở giữa căn phòng ngủ, nghĩ đến bản thân phải đi chỗ nào, cuối cùng vẫn là ngồi lên trên ghế so-pha bên cạnh, tùy tiện tay cầm lên quyển sách phụ nữ mang thai nhàm chán lật đi lật lại
Những quyền sách này đều không phải do cô mua, cũng không phải là cô nói muốn mua, đầy chỉ có một khả năng, của Cảnh Thần Hạo!
“Anh….”
Sắc mặt của Cảnh Thần Hạo có chút hoài nghi, anh hôm nay đều ở trong công ty, cô ấy muốn đi ra ngoài cũng để cô ấy đi rồi, anh làm sao lại chọc giận cô ấy thế?
Ngồi xuống bên cạnh cô, vòng qua ôm lấy vòng eo thon gọn của cô tiến sát lại gần lòng của anh, sự cựa quậy của cô ấy cũng không có bất kỳ tác dụng, anh ôm càng chặt thêm
“Vợ ơi, em nói anh thay dổi, nhưng….” Anh cúi đầu áp sát vào tai của cô, nhẹ giọng nói, “lời em hôm nay nói ở trong phòng làm việc vẫn chưa có nói xong”
Sắc mặt của cô lạnh lùng, hôm nay tính nói cho anh biết sự thật, nhưng mà….
“Em nói cái gì đối với anh mà nói rất quan trọng không? Anh phái người đi theo dõi em, em làm cái gì anh không biết sao?”
Ánh mắt của Cảnh Thần Hạo có chút tối sầm, Thích Thịnh Thiên làm việc kiều gì vậy!
“Làm phiền anh lần sau mời một chuyên gia đến được không? Chiếc xe bắt mắt đó của Thích Thịnh Thiên, không chú ý đến cũng rất khó đó!” tim của cô thật mệt mỏi, thật muốn ngủ một giấc, cái gì đều không muốn nghĩ đến, cái gì đều không muốn làm
“Nhiễm Nhiễm, cậu ta là đến bảo vệ em”
“Cảnh Thần Hạo, nếu như anh ta là đi bảo vệ em, em ở trong trung tâm thương mại bị người ta đụng phải, suýt chút nữa thì bị ngã xuống rồi, làm sao không có nhìn thấy cậu ta xuất hiện?” anh chính là phái người theo dõi cô, không có gì đáng để giải thích cả
“Đương Sóc ở đó, cậu ta cứu em rồi, anh biết” cho dù Thích Thịnh Thiên không nói anh cũng biết, ở trong trung tâm thương mại có rất nhiều máy ghi hình
“Khá tốt à!” cô gật gật đầu, cúi đầu nhìn hai bàn tay dài của anh ấy đang ôm chặt nói, “vậy thì anh cũng biết em làm cái gì rồi, món đồ mua cho anh ở trong xe, tự mình đi lấy đi!”
“Em nếu như đã tặng anh rồi, thì phải tặng đến tận tay của anh chứ” chỉ là mang về rồi để trong xe, như thế làm sao có thể xem là cô ấy tặng
“Yêu cầu của anh thật cao, có phải là còn muốn em giúp anh mặc lên nữa không?” anh ấy có phải quá được nước kéo cò không!
Cô rõ ràng là đang tức giận, rất tức giận
Anh ấy lại dám phái người đi theo dõi cô, vả lại còn là đẳng cấp kiểu người như Thích Thịnh Thiên đó nữa chứ
“Cũng không phải là không thể” cô ấy nếu như đồng ý giúp anh mặc lên, thì anh rất rất vui sướng
“…..”
Bùi Nhiễm Nhiễm trầm mặc, xem như cô cái gì đều không có nói có được không?
Sau cùng vẫn không có nhịn nổi đi xuống, từ trong xe lấy ra món đồ
Khi cầm lên trên lầu, không biết có chuyện gì, Dương Dương Noãn Noãn đều vào trong phòng của bọn họ
Mấy chiếc túi lớn để ở trên giường, đồ ở bên trong bị Noãn Noãn toàn bộ đổ ra ngoài, đôi mắt xanh to tròn nhìn các món đồ nhiều màu sắc ở trên giường
“Mami, mami bây giờ thích nhất là daddy rồi, con với anh đều không có!” tiểu cô nương Noãn Noãn ngẩng đầu lên nhìn cô, trước đây mami mua đồ đều là của cô bé và anh trai
Nhưng mà bây giờ bên trong bao nhiêu túi này không có đến một món đồ là của bọn trẻ
Dương Dương đứng ở bên cạnh cũng nhìn thấy rồi, đích thực không có của bọn nhỏ
Thực tế như thế này cũng khá ổn, mami thích daddy, sẽ không xa cách cậu bé nữa, như thế cả một nhà bọn họ sẽ không bị chia ly rồi
Trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Cảnh Thần Hạo tràn đầy đắc ý, đôi mày thanh tú nhếch lên, dùng rạng nời đều hình dung thì quá hợp luôn
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy con người vốn lạnh băng mà lại lộ ra biểu cảm như thế, thất sự có cần phải vui sướng đến thế không?
Bây giờ mà nghĩ lại, anh ấy hình như cũng không có tặng qua cho cô món quà gì thì phải?
Thế mà lại mặt dày nụ cười trên mặt vui vẻ như vậy
“Daddy, mặc cái này, cái này nhìn đẹp!” trong tay của Noãn Noãn cầm lên chiếc áo sơ-mi in hoa màu hồng lần đầu tiên mà Bùi Nhiễm Nhiễm chọn, hai bàn tay bé nhỏ ở trước mặt Cảnh Thần Hạo không ngừng đung đưa, “daddy, cái này nhìn đẹp mắt, thử thử đi mà! Con mắt của mami không có sai đâu!”
Cảnh Thần Hạo nhìn chếc áo sơ-mi màu hồng phấn đó, nghi ngờ
Anh từ trước đến này đều không có mặc qua màu sắc tươi trẻ như vậy, với lại bên trên còn có đóa hoa nhỏ màu trắng, giả nai sao?
“Con mắt của Noãn Noãn cũng không tồi, Dương Dương con cảm thấy daddy mặc màu hồng phấn đẹp chứ?” Bùi Nhiễm Nhiễm bắt đầu đào hố rồi, nếu như ba người bọn họ đều đồng ý, không sợ anh ta không mặc
“Phải thử mới biết đẹp hay không đẹp, vì vậy…daddy thử chứ?” Dương Dương cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, từ trước đến giờ chưa từng nhìn qua daddy thách thức màu sắc như thế này, trong lòng bỗng nhiên có chút mong chờ chuyện sẽ thế nào?
“3 thắng 1, anh thua rồi, đi thay áo!” cô nhìn thấy Cảnh Thần Hạo điệu bộ không nhúc nhích chút nào giống ngọn núi, thật muốn xông lên để giúp, nhưng mà cô vẫn đang giận, đang giận, thôi vậy
“Nhiễm Nhiễm, màu hông phấn này, em chắc chắn hợp với anh chứ?” anh từ trong tay của Noãn Noãn nhận lấy cái áo sơ-mi, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Nhiễm Nhiễm
“Anh không mặc làm sao biết không hợp?” cô ngồi lên trên giường, tiện tay lục lấy lên một chiếc áo sơ-mi màu xanh da trời khác, “lúc bình thường đi làm thương vụ có thể à! Khi rảnh rỗi có thể thử những các khác, nói không chừng tâm trạng sẽ tốt hơn chút, màu sanh da trời như chiếc này thế nào?”
“Anh mặc màu xanh” màu hồng phấn thật sự không phù hợp với anh
“Không muốn, daddy mặc màu hồng phấn trước, Noãn Noãn thích màu hồng phấn, muốn thấy” Noãn Noãn đôi tay giựt giựt ống quần của anh, nếu như cô bé đủ cao, thì có thể giúp rồi
“Chồng tương lai của con mặc cho con xem” Cảnh Thần Hạo cúi đầu xuống nhìn cô bé, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người phụ nữ ở trên giường
“Ừm…chồng ơi, em cũng muốn xem” Bùi Nhiễm Nhiễm ngầng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt nhỏ bé mỹ lệ toàn ý cười nhạo, “thử đi mà! Anh mà không mặc, thì tức là hoài nghi con mắt của em, sau này sẽ không mua đồ cho anh nữa!”
Vấn đề này nghiêm trọng rồi
Chiếc áo so-mi trong tay của Cảnh Thần Hạo ném lên trên giường, hạ mình xuống, mỗi tay ôm một đứa trẻ đi ra phía bên ngoài, “các con xuống dưới chơi đi”
“Nhưng mà daddy, Noãn Noãn muốn xem” Noãn Noãn không muốn đi, đôi tay vòng qua cổ ôm lấy anh không chịu buông ra
Đến phía ngoài cửa phòng, Cảnh Thần Hạo hạ mình thả bọn trẻ xuống, “Noãn Noãn, người chồng sau này của con sẽ mặc cho con xem, daddy chỉ cho mami xem”
“Daddy lại thiên vị, mami cũng thiên vị!” Noãn Noãn không cam lòng buông tay anh ra, kéo tay của Dương Dương, “anh, daddy mami không yêu chúng ta rồi”
“Daddy mami đều yêu các con” Cảnh Thần Hạo nói xong đứng dậy, nhìn Dương Dương, “chăm sóc tốt em gái, đừng để con bé nghĩ lung tung”
Sau đó thì đóng cánh cửa lại, vừa đi đến giường vừa cởi bỏ đồ trên người
Bùi Nhiễm Nhiễm làm sao mà cảm thấy hành động này của anh ta có chút quyến rũ vậy?
Khi đi qua bên cạnh bàn uống trà, Cảnh Thần Hạo ấn điều khiển, rèm cửa sổ trong phòng tự động kéo ra
Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy càng quyến rũ hơn rồi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.