Chương trước
Chương sau
Câu nói này đã thành công làm đại boss vui lòng, anh thơm lên má cô một cái chớp nhoáng, luyến tiếc nhưng vẫn đứng dậy, “ Để anh tự đi bê.”
“ Tay anh đỡ rồi sao?” Nếu đỡ rồi thì ký tên chắc chắn cũng không vấn đề gì.
“ Anh tự biết.” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng muốt của cô, anh lại cúi xuống hôn lên môi cô, lần này, anh rời đi thật.
Chẳng mấy phút sau, cửa phòng ngủ bị mở ra, cô thấy Cảnh Thần Hạo tay trái bưng khay, tay phải đặt lên cánh tay trái. Chuyện như vậy để người hầu làm cũng được, tay anh đau lại còn đi bưng bê!
Nhưng cô thật sự cảm thấy lười không muốn xuống giường. Tối qua quá mệt, tối qua Cảnh Thần Hạo lúc thì bị thương, lúc lại phải băng bó cho anh.
Anh quá biết kiếm chuyện cho cô làm!
Bữa sáng được đặt trên bàn, Cảnh Thần Hạo ngồi xuống bên cô, sắc mặt không hề thay đổi, nói, “ Đút cho anh ăn.”
“ Tự ăn đi.” Sữa không phải dùng một tay cũng uống được sao?
Cảnh Thần Hạo đành đưa tay bê cốc sữa khi nãy mà ánh mắt của Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn. Có những lúc, lời vợ vẫn nên nghe, cô ấy mà vui vẻ có khi chẳng việc gì phải ly hôn nữa.
Đến cuối bữa sáng, cuối cùng đại boss cũng được thưởng thức vài lát bánh gối được Nhiễm Nhiễm cắt. Chỉ điều này cũng đủ để đôi mắt anh vui đi vài phần.
Sau bữa sáng, Bùi Nhiễm Nhiễm định ngủ bù một lát. Phát hiện Cảnh Thần Hạo vẫn đang ở trong phòng, có vẻ như anh sẽ tham gia bất cứ hoạt động gì mà cô sẽ làm.
“ Anh không đến công ty à?” Cô định nằm xuống rồi.
“ Tay bị thương rồi.” Anh nói như bắt buộc phải ở nhà vậy, nhìn cô nằm lên giường, anh cũng cởi giày nằm lên giường.
“ Không phải anh có thể dùng một con dấu riêng để thay thế sao?” Thứ đó có hiệu quả như chữ ký của anh.
Có phải cô cũng có thể dùng thứ đó để ly hôn?
“ Nhiễm Nhiễm đúng là hiểu anh.” Nhưng giờ anh không muốn đến công ty, chỉ muốn ở cùng cô.
“ Anh nghĩ hơi nhiều rồi, em không hiểu được anh, chưa từng, nếu em đủ hiểu anh thì giờ chúng ta cũng chẳng thành như vậy.” Giữa họ cũng sẽ không có ngày hôn lễ kia.
Cô cũng không yêu phải anh để cuối cùng có một kết quả như vậy.
“ Ừ, nếu em đủ hiểu anh, cũng chẳng có chuyện gì cần đến anh bạn thanh mai trúc mã Âu Dương Lập của em nữa!” Mà thay vào đó anh mới là thanh mai trúc mã của cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm cạn lời, anh đang nghĩ gì vậy? Chuyện đã qua bao lâu như vậy mà anh còn nhớ.
“ Em đi ngủ bù một lát, anh cứ bận chuyện của anh.” Cô cũng chẳng bận tâm đến anh, anh muốn làm gì thì làm!
Bùi Nhiễm Nhiễm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Cảnh Thần Hạo ngồi bên giường nhìn gương mặt bình yên của cô, cảm giác hạnh phúc chỉ đến đơn giản như vậy thôi, đây cũng là điều làm anh thấy vui nhất.
Anh cứ ngồi bên trông cô như vậy, chỉ trông cho cô thôi.
Bùi Nhiễm Nhiễm nằm mơ, mơ thấy có một con rắn quấn lấy cô, nó cứ quấn chặt lấy cô không rời, cô gần như không thể thở được.
Cô bật dậy thình lình, thấy trước mặt mình là một chiếc đầu nhỏ bé với mái tóc vàng, cùng cơ thể mềm mại.
“ Noãn Noãn!”
Sao con bé lại ở đây!
“ Mami tỉnh dậy rồi?” Noãn Noãn ngẩng chiếc đầu lên nhìn cô, đôi mắt to tròn chớp chớp liên tục, “ Con nhớ mami quá! Mami không sao là tốt rồi.”
“ Mami không sao, sao con đến được đây? Anh con đâu?” Trong phòng chỉ có hai người, những người khác đâu!
“ Daddy đang nói chuyện với anh, Noãn Noãn vào xem mami trước.” Cơ thể nhỏ bé của con bé chui vào trong chăn, nằm cùng với mẹ. Đôi tay nhỏ đặt lên người cô, “ Mami và daddy đã bình thường chưa ạ?
“ Ba con nói vậy sao?” Sao mà anh ta có thể tìm thấy Dương Dương và Noãn Noãn?
Nơi đó không phải khá khó tìm sao?
Cô đột nhiên nhớ lại khi cô bị Âu Dương Lập giam lỏng luôn có chiếc máy bay bay thấp trên bầu trời. Cảnh Thần Hạo lần này cũng làm vậy sao?
“ Nếu có vậy thật, sao anh biết được Noãn Noãn và Dương Dương có mặt ở đó!
“ Mami đừng có giận daddy nữa, có được không? Noãn Noãn muốn được sống cùng với mami, daddy và anh trai, còn nữa......” Đôi môi nhỏ chu ra, bàn tay đặt lên bụng cô, “ Còn cả em gái nhỏ nữa!”
“ Em gái nào?” Bùi Nhiễm Nhiễm kinh ngạc, sờ lên chiếc bụng dưới bằng phẳng của mình, đứa con trong bụng đã sớm không còn nữa rồi.
Cảnh Thần Hạo đã nói gì với Noãn Noãn vậy?
Vì muốn giữ cô lại nên nói dối sao?
Hay là anh muốn đợi đến khi cô khỏi hẳn rồi tiếp tục cho cô mang thai đứa con khác?
Không bao giờ, cô không muốn sinh con cho anh nữa, cô muốn rời xa anh!
“ Em gái con, trong bụng mami có em gái của con.” Noãn Noãn tiến gần lại bên cô, “ Mami, em gái sẽ trông giống con không?”
Trong nhà chỉ có mình cô bé giống người nước ngoài, cả mami daddy và anh trai đều không giống, một mình cô bé thì cô độc quá!
“ Mami không biết.” Có thể cũng sẽ giống, nếu như con bé không bị bỏ đi. Nếu sinh ra thì mọi người sẽ được biết thôi.
“ Con vẫn chưa nói với mami sao mà hai con đến được đây?” Tối qua cô mới gặp Tề Viễn Dương, nếu có máy bay bay vòng trên đỉnh biệt thự, chắc anh sẽ nói chứ!
“ Mami, chúng con được chú Tề cho người lái xe đưa đến!” Hai đứa cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, Tề Viễn Dương đột nhiên cho người chở hai đứa về, nói là cho hai đứa về ở bên mẹ.
“ Ừ!” Cũng tốt! Tạm thời chắc cô cũng không thể ly hôn với Cảnh Thần Hạo được rồi.
Không thể ly hôn, nếu muốn ly hôn với anh ta kiểu gì cũng phải từng bước một, điều cô lo nhất là làm tổn thương Dương Dương và Noãn Noãn.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, một người lớn, một người nhỏ, hai gương mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt họ.
“ Dương Dương!” Cô vui mừng nhìn Dương Dương, thứ có thể làm cô vui mừng, duy nhất chỉ có Dương Dương và Noãn Noãn.
“ Mami.” Dương Dương bước đến bên giường, “ Mami có chỗ nào không được khỏe không?”
“ Không có, mami khỏe lắm.” Nhìn hai đứa nhỏ, cô cảm thấy chỗ nào không khỏe cũng đều lành cả.
Đại boss đứng ngay sau đó, anh trở thành người làm nền.
Nhìn ba mẹ con tíu tít, còn anh chỉ giống một người không quen biết.
Sắc mặt đen sạm đi, cả người anh đều phát ra một luồng khí lạnh.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh, trước mặt các con đừng có động chút lôi bộ mặt đáng sợ đó ra chứ, thật đúng là!
Đại boss bị vợ lườm một cái, sự giận dữ trên mặt bỗng chốc tan biến.
“ Đói chưa? Trưa nay muốn ăn gì?” Cô vừa chợp mắt ngủ đã đến 12 giờ trưa. Anh tự trách bản thân, tối qua sao anh lại bắt nạt cô đến muộn vậy!
“ Không phải anh đã chuẩn bị sẵn menu cho em rồi sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm giọng nói khá bình thản.
Sau khi cô rời khỏi bệnh viện, không phải các bữa ăn của cô đều được sắp đặt sẵn theo menu rồi sao?
Toàn là những món thanh đạm, nhưng lại rất tốt cho cơ thể.
Mấy ngày nay cô cũng đã quen dần, chẳng có gì là không quen cả.
Sắc mặt cứng rắn của Cảnh Thần Hạo hơi lay chuyển, cô đang trách anh, cô là bà bầu mà.
“ Mami dậy thôi, daddy đã chuẩn bị sẵn rồi!” Giờ cũng đã muộn rồi, đáng lẽ nên ăn sớm hơn.
Nghe thấy giọng nói của Noãn Noãn, gương mặt lạnh lùng của Bùi Nhiễm Nhiễm cũng có chút tươi vui, giờ chỉ có Dương Dương Noãn Noãn mới có thể làm cho cô vui cười.
Nếu tạm thời không thể rời xa Cảnh Thần Hạo, Tề Viễn Dương làm vậy cũng đúng, cô rất nhớ hai đứa nhỏ, nếu không lúc đầu cũng chẳng ngại gian truân cướp lấy hai đứa từ tay Cảnh Thần Hạo làm gì. Nhưng mới cướp được chẳng bao lâu, tự cô lại trở lại bên anh.
Anh rất biết cách nắm lấy điểm yếu của cô, biết cô vẫn luôn đi tìm mẹ mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.