Chương trước
Chương sau
"Cảnh Thần Hạo, anh thả em ra!" cô ta vùng vẫy muốn giải thoát từ trong lòng anh.
"Vợ ơi em muốn đi theo người đàn ông khác à?" anh ta không những không buông ra, ngược lại càng ôm chặt hơn.
Vết thương trong lòng bàn tay càng đau điếng hơn, nhưng mà đau cũng chỉ một phần vạn lần nổi đau trong tim anh.
"Em đang nghĩ rằng anh có bằng lòng thả em đi theo anh ta không?" cô ta lạnh lùng nói.
Cảnh Thần Hạo mắt tối sầm lại, cô ta lại dám suy nghĩ đến, cô ta là người phụ nữ của anh ta, không phải của người khác!
"Đương nhiên......không được." Anh ta mặc kệ sự đau đớn trên tay mình mà ôm cô ta lại, hướng đi ra ngoài.
Anh ta vốn dĩ muốn cô ta đến đây thăm Âu Dương Lập, xem xem cha của đứa con trong bụng cô ta là một người như thế nào, nhưng mà cô ta lại đem đến sự kinh hỷ rất lớn cho anh ta.
Bùi Nhiễm Nhiễm bị Cảnh Thần Hạo vứt lên xe, và nhanh chóng rời khỏi biệt thự, Bùi Nhiễm Nhiễm nghiên đầu nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy Tề Viễn Dương thong thả ung dung bước đến, nhìn ảm đạm về hướng xe đang đậu.
"Sao nào, không đành lòng rời xa tình nhân à?" Cảnh Thần Hạo hại giọng trầm xuống nói bên tai cô, hơi thở nóng rực truyền vào trong tai cô, ngứa ngứa nhột nhột giống như không ngừng gãi vào người cô.
"Em tìm anh là muốn nói chuyện đàng hoàng, chừng nào mới chịu ly hôn?" cô ta muốn nói chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ thôi, còn những việc liên quan đến anh ta và Bùi Nhã Phán, không liên quan gì đến cô ta, cô ta cũng không muốn quan tâm.
"Trước hôn nhân không có thỏa thuận, sau khi ly hôn em sẽ không cần gì cả, chỉ cần Dương Dương Noãn Noãn theo em." Gương mặt nhỏ bình tĩnh nhìn anh ta, trong xe không có mở đèn, chỉ có ánh đèn đường thoáng ẩn hiện có thể lờ mờ nhìn thấy rõ gương mặt anh ta.
Đôi mắt thâm đến không thấy đáy nhìn chằm vào cô ta, trong ánh mắt không rõ sự buồn bã, toàn thân bốc mùi u ám lạnh lẽo, còn có sự tức giận.
Anh ta đang tức giận!
"Đứa con trong bụng của em không phải của Âu Dương Lập!" Cảnh Thần Hạo bỗng nhiên mở miệng, nhưng lại không trả lời câu hỏi của cô ta.
Anh ta hôm nay lại xuất hiện ở nơi này, vả lại đúng ngay lúc cô muốn rời đi thì kịp thời xuất hiện, có phải rõ ràng anh ta kỳ thực đang theo dõi cô ta suốt.
Tối nay cô ta tỏ thái độ với Âu Dương Lập, anh ta nhất định đã thấy rõ ràng.
Cô ta hít một hơi thật sâu, đứa bé trong bụng cô vốn dĩ không phải của Âu Dương Lập, mà là của anh ta!
Nhưng mà đã biến mất rồi!
Bây giờ hỏi nhũng thứ này thì có ý nghĩa gì, con của cô có quay trở về không?
"Bùi Nhiễm Nhiễm, em nói đi chứ! Đứa bé là con của Âu Dương Lập!" thấy cô ta không trả lời, giọng của cô ta bỗng nhiên cất cao.
Nhìn thấy cô ta tát vào mặt của Âu Dương Lập, bộ dạng của Âu Dương Lập rất tức giận, e rằng cô ta cũng vì như vậy mà chịu chút tổn thương, bước chân vội vàng xuống lầu, nhưng cô ấy là vậy!
Đứng bên cạnh cô ta là một người đàn ông khác, gương mặt nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn Tề Viễn Dương, lại cùng anh ta rời đi!
"Không phải." Cô ta nhắm mắt lại, dựa người vào ghế, bây giờ cô ta không nói chuyện nữa, trừ phi anh ta nhận lời ly hôn với cô ta.
"Em không biết!" đứa con trong bụng của cô ta không phải của Âu Dương Lập, cô ta ghét Âu Dương Lập như vậy, sao có thể lại là con của Âu Dương Lập được.
Nhất định là của Tề Viễn Dương!
"Em đã giấu Dương Dương Noãn Noãn ở đâu?" anh ta muốn đón con của mình về!
"Sao lại gọi là giấu nơi nào?" hai đứa là con của em, đương nhiên là em sẽ chăm sóc chúng một cách an toàn, nếu như anh chấp nhận ly hôn với em, em sẽ dẫn hai đứa rời khỏi nơi này, sẽ không đến làm phiền anh nữa." Cô ta vẫn không mở mắt ra.
Cô ta cảm thấy bản thân rất mệt, sau khi xảy thai, cô cảm thấy bản thân như ngủ nhiều hơn trước kia.
Thậm chí có chút thèm ngủ.
"He." Cảnh Thần Hạo lạnh hừ, tay của anh ta vừa mới kích động, vẫn tuông máu ra ngoài, anh ta vẫn cảm thấy máu không ngừng tuôn rơi.
Nếu như là lúc trước, Nhiễm Nhiễm nhất định phát hiện ra anh bị thương rồi, khi nắm lấy con dao của Liêu Vi lần trước, cô ta còn vì anh ta ra mặt, đều đó là đều anh không ngờ.
Nhưng mà bây giờ thì!
Cô ta nhắm mắt lại, ngay cả nhìn anh ta một lần cũng không muốn?
Anh ta còn nghĩ rằng cô ta luôn vì chuyện của Bùi gia, anh ta chưa từng kể với cô, nên cô ta giận dỗi, nhưng mà tối nay anh đã hiểu, cô ta chỉ là không yêu anh ta nữa!
Cô ta đã yêu một người đàn ông khác rồi!
Trên đường đến biệt thự vẫn rất yên tĩnh, Bùi Nhiễm Nhiễm không nói chuyện, Cảnh Thần Hạo cũng không nói gì, bàn tay của anh dường như bị mảnh vụn thủy tinh đâm sâu vào da thịt.
Máu chảy đầy đường, từng giọt từng giọt không ngừng chảy.
Khi đến cửa biệt thự, Bùi Nhiễm Nhiễm mở cửa xe nhanh chóng bước xuống, thậm chí xông xáo đi vào trong.
Cảnh Thần Hạo vẻ mặt âm u nhìn vào bóng dáng của cô ta, cô ta còn đang mang thai mà lại đi nhanh đến vậy!
"Thiếu gia, sắc mặt của anh sao khó coi thế?" quản gia nhìn thấy vẻ mặt anh ta trắng xanh, bị hết hồn.
Cảnh Thần Hạo trực tiếp đi xoẹt qua người ông ta, sắc mặt anh ta tái mét, đúng lúc để anh ta thử lòng quan tâm của Bùi Nhiễm Nhiễm, trong mắt cô ta có anh ta không!
Mấy ngày không trở về, anh ta nhớ cô ta muốn phát điên, nhưng mà mỗi lần nhớ lại, trong đầu anh ta luôn hiện những lời nói của cô ta, hai người họ ảm đạm, ngoài vấn đề ly hôn ra còn chuyện gì để bàn nữa không?
Cho nên anh ta mới không trở về, làm con rùa rút đầu vài ngày.
Anh ta đến trước cửa phòng ngủ, nghĩ rằng cửa phòng sẽ mở không ra, nhẹ nhàng đẩy cửa liền bật ra.
Trước mặt là vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Nhiễm Nhiễm, trên tay cô ta cầm cây bút, còn bên tay khác cầm văn kiện, những dòng chữ trên đó anh ta đã xem nhiều lần vài ngày nay, giấy thỏa thuận ly hôn.
Bên cạnh cái tên mình cô ta đã ký sẵn chữ ký!
Anh ta nghĩ rằng bên cạnh cái tên của cô ta mãi mãi xuất hiện cái tên của anh, nhưng tuyệt đối không phải xuất hiện trong tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia.
Vẻ mặt không chút biểu tình nhận lấy tờ giấy, sau đó trực tiếp ném ra ngoài cửa, cùng với cây bút, sau đó cửa phòng đóng lại, từng bước từng bước đến gần cô ta.
Mùi hơi lạnh lùng không ngừng tiến gần, anh ta đang tức giận, cô ta từng bước từng bước lùi về sau, nhưng mà vẫn luôn ngẩn đầu nhìn anh ta, trong hôn nhân của họ, người ngoại tình không phải là cô ta, cô ta có thập phần ưu thế.
"Muốn ly hôn?" anh ta thản nhiên mở lời.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn, yên lặng đến chỉ nghe được tiếng bước chân của hai người, từ từ thong thả đi đến cạnh giường.
Cô ta nuốt nước miếng, gật đầu.
"Bởi vì Tề Viễn Dương, em yêu anh ta phải không?" cho dù anh ta muốn chết cũng phải chết cho minh bạch!
Lúc kết hôn không nói một câu đã bỏ đi rồi, bây giờ trở về lại muốn ly hôn, muốn rời khỏi anh ta.
Cô ấy đã yêu Tề Viễn Dương?
Việc này bắt đầu từ khi nào, sao bản thân cô ta lại không biết?
"Không phải, chỉ là em mệt rồi." Sau khi cô ta ly hôn sẽ rời A thành, rời khỏi anh ta, sẽ không bao giờ gặp anh ta nữa!
Cảnh Thần Hạo nhìn vào gương mặt nhỏ lạnh lùng bị ánh trăng từ cửa sổ soi vào, rốt cuộc cô ta có biết mình đang nói gì không, cô ấy nói rằng không yêu ai khác, trong lòng của cô ta vẫn chỉ có mình anh ta thôi!
Thật sự con tim cô không hề yêu ai cả, chuyện ly hôn là không thể nào!
Tâm tư anh ta sụp nhẹ, hoặc là nói cho cô ta nghe, đứa bé trong bụng vẫn tồn tại, "Nhiễm Nhiễm, Thực ra em......"
"Cảnh Thần Hạo, anh chảy máu kìa!"
Cô ta chỉ là vô ý nhìn xuống, liền nhìn thấy phía nền đất trắng xuất hiện vết đốm vết tích máu đỏ, cô ta mới phát hiện tay anh không ngừng chảy máu.
Bị thương lúc nào vậy?
Sao anh ta vẫn không nói tiếng nào!
Nhìn lên gương mặt tuấn tú mới phát hiện anh ta sắc mặt trắng bệt xanh xao, không có tí máu nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.