Chương trước
Chương sau
Nhất định là do tâm lý, nếu không thì là hậu di chứng, còn chưa bình phục hẳn.
Hôm đó Cảnh Thần Hạo kiên quyết phá đứa nhỏ thế, cô đã bị đánh thuốc mê, đến 1 chút ý thức cũng không còn, sao có thể chưa phá.
“Nhiễm Nhiễm, em sao vậy?” Âu Dương Lập nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, sắc mặt đầy lo lắng.
Bùi Nhiễm Nhiễm không thèm để ý anh ta, người như vậy càng rời xa anh ta càng tốt, người này nên tránh xa triệt để, anh ta cảm thấy ngại sẽ tự mình trốn xa thôi.
Toàn bộ phòng trên lầu 2 đều không thấy Cảnh Thần Hạo, lầu 3 không được phép vào, cô rất muốn lên đó xem, trực giác nói với cô Cảnh Thần Hạo đang ở trên đó, nếu không chính là anh chưa đến.
Hai bảo vệ đang canh giữ ở cửa, cô vốn không có cách nào, đành xuống lầu.
Anh đã ở đây, nhất định sẽ xuất hiện.
Âu Dương Lập luôn đi theo sau cô, âm thanh bàn luận trên bàn tiệc đầy sôi động, dường như đang vây quanh cô.
Cô thực sự không muốn đếm xỉa tới, tìm 1 chỗ ngồi, Âu Dương Lập đi đến ngồi trước mặt cô, cô đưa mắt nhìn hắn, “Anh có thể biến mất hoàn toàn khỏi mắt tôi không?”
Cô thật không muốn gặp cô ta tí nào!
“Nhiễm Nhiễm, em xem có chỗ nào không thoải mái, có cần đi bệnh viện coi không!” Mặt cô thật sự trắng bệch, nếu có son môi và ít má hồng, sắc mặt cô chắc đỡ hơn nhiều.
“Cần anh lo sao, anh biến khỏi trước mặt tôi, tôi sẽ dễ chịu hơn, nhìn thấy anh là ruột tôi trào ngược!” Tôi qua cô vốn không ăn gì, giờ thấy đói.
“Bùi Nhiễm Nhiễm, em và Cảnh Thần Hạo đều không có quan hệ gì, em đến đây để quyến rũ đàn ông, mặc đẹp thế, chẳng lẽ anh không trả nỗi cho em, em cần bao nhiều tiền?” Âu Dương Lập tức giận vì sự xa cách của cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm lạnh lùng móc môi, liếc nhìn anh ta, “Anh..mua không nỗi tôi.”
“Có gì mua không nỗi, cô cho rằng cô còn là đại tiểu thư Bùi gia, viên trân châu trên tay, Bùi Gia không còn, giờ là đàn bà đã có con, cô cho rằng cô có giá trên trời sao?” Tập Đoàn Âu Á dù không được tốt lắm, nhưng nhìn lên trên thì không bằng ai, nhìn xuống không thua ai, 1 người đàn bà thôi mà.
“Tôi chẳng là gì, nên rời xa tôi chút!” Cô nghiêng đầu ra khỏi đại sảnh, Cảnh Thần Hạo sao chưa đến.
Người đối diện nhào đứng lên, đi theo cô, nắm cổ tay cô lại, kéo cô đứng lên, “*, chúng ta nên về thôi! Họ cũng biết chúng ta là thanh mai trúc mã, em và Cảnh Thần Hạo đã thoái hôn, không phải vì anh thì vì ai, lời nói tức giận thì có ý nghĩa gì?”
Lời nói trong lòng bị xem là lời nói khi giận dỗi, thật là quá tuyệt!
“Buông tay,” Cô mạnh miệng.
“Nhiễm Nhiễm, đừng bướng nữa!” Bao nhiêu người nhìn, chẳng lẽ cô muốn mọi người dồn hết sự chú ý vào cô sao?
Trong phòng sa hoa ở lầu 3, Cảnh Thần Hạo đang ngồi trên ghế sofa kiểu Tây Âu, gác chân lên, nhìn cục diện trên màn hình giám sát.
Cổ tay của Nhiễm Nhiễm bị Âu Dương Lập nắm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thể hiện sự tức giận.
Đứa trẻ trong bụng cô thật là của Âu Dương Lập sao?
Nếu lời Âu Dương Lập là thật, nhất định cô bị cưỡng hiếp, đứa trẻ do cưỡng hiếp mà có, cô cũng muốn đẻ ra sao?
Nếu cô tự nguyện, sao lại dùng thái độ đó với Âu Dương Lập.
Anh nắm chặt ly rượu trên tay, nhìn Âu Dương Lập tiến gần Nhiễm Nhiễm, “Bùm” Ly thủy tinh tren tay anh vỡ vụ, rượu lần với máu anh chảy xuống.
“Anh Hạo, tay anh đang chảy máu!” Thích Thịnh Thiên vội lấy đồ băng lại cho anh.
Nhưng bị Cảnh Thần Hạo trực tiếp ném dưới đất.
Thích Thịnh Thiên nhìn vào màn hình, nếu muốn ra mặt, sao lại không xuống, ở đây coi có ý gì?
“Bốp!”
Trong camera truyền lại 1 bạt tay, hai người đàn ông dán mắt vào màn hình, 1 bạt tay của Bùi Nhiễm Nhiễm tát lên mặt Âu Dương Lập.
Âu Dương Lập lúc này chắc chắn sẽ tức giận!
“Hạo….”
Thích Thịnh Thiên chưa nói xong, người đàn ông trước mặt anh đã biến mất.
Trong đại sảnh, cổ tay của Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn bị Âu Dương Lập nắm chặt, anh vừa định hôn cô, nên bị cô đánh mà đánh rất mạnh.
Lúc này người trong đại sảnh đều nhìn họ, mắt Âu Dương Lập đầy sự phẫn nộ, trước mặt bao nhiêu người thế lại không nể mặt anh.
“Bùi Nhiễm Nhiễm, cô dám đánh tôi! 1 người đàn bà không còn gì thì dựa vào đâu! Tôi cho cô biết tay!” Âu Dương Lập vì lời nói và hành động của Bùi Nhiễm Nhiễm mà tức giận, đua tay lên định đánh lên mặt Bùi Nhiễm Nhiễm.
Cô nghiêng đầu không dám nhìn đôi bàn tay to lớn giáng xuống, cỡ 1 giây, cô không cảm thấy cái tát giáng trời đó, mà nghe thấy tiếng kêu thảm hại của Âu Dương Lập, tay anh ta cũng buông cô ra.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn cảnh tượng trước mặt, Tề Viễn Dương dùng sức bẻ tay của Âu Dương Lập, do tay anh ta từng bị thương, nên không còn nhiều sức lực, giờ bị Tề Viễn Dương ép xuống sau, chỉ còn biết kêu đau.
“Buông tay!”
“Ngươi là ai, chuyện chúng tôi liên quan gì ngươi!”
Tề Viễn Dương dùng sức đẩy hắn 1 cái, sau đó mới buông tay, Âu Dương Lập lùi sau 2 bước mới đứng vững.
Bùi Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh ta, dưới ánh đèn thủy tinh lấp lánh, anh ta nở nụ cười, đầy hàm ý, đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc kia nhìn Âu Dương Lập, từ từ nói, “Người của tôi khi nào đến lượt anh động tay?”
“Người của anh?” Âu Dương Lập đứng dậy, nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, lại nhìn Tề Viễn Dương, người này trông quá giống yêu nghiệt!
Bộ đồ tay mà rượu nho khiến anh ta mang 1 hơi hướng thần bí, đặc biệt đôi mắt như cười lại như không, anh không lo sợ gì, ở thành phố A lúc nào xuất hiện 1 nhân vật như thế, sao hắn không biết.
“Cô ta là nhân viên cũ của tôi, miễn cưỡng có thể xem là người của tôi.” Tề Viễn Dương cúi đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, “Đúng không, cô Bùi?”
“Tề Tổng, ông không phải nói để tôi tiếp tục về Te làm sao?” Cô cười ấm áp.
“Đúng! Vậy cô là người của tôi!” Tề Viễn Dương nháy mát, khuôn mặt yêu nghiệt của hắn lại nở nụ cười, rồi nghiêng đầu nhìn Âu Dương Lập. “Người của tôi cậu cũng dám đụng, chán sống sao?”
Mọi người sợ hại, tổng tài Te, 1 daonh nghiệp lớn ở nước ngoài, đến Cảnh Thị còn bị mất đơn hàng vào tay Te.
Người đàn ông này xuất hiện ở đây, mà họ không có tí tin tức gì, mà tổng tài này có phải quá đẹp trai không, hoàn toàn khác biệt với Cảnh Tổng.
1 người lạnh lùng cao quý, 1 người quyến rũ ma mị!
“Tề Tổng, hiểu lầm thôi, gần đây tập đoàn Âu Á có chuyên án rất quan trọng, nhất định có lợi ích, Tề Tổng có muốn xem không, mai tôi đích thân đón ngài.” Dưới sự đàn áp của Cảnh Thần Hạo, tập đoàn Âu Á sắp phá sản.
Ngay đến lúc này, còn lôi Cảnh Thần Hạo vào đây, anh ta cố ý sao.
“Không hứng thú, anh còn chưa nói anh muốn chết sao đây.” Anh ta tiến tới 1 bước, nụ cười càng nham hiểm, “Nhưng mà…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.