Chương trước
Chương sau
“Âu Dương Lập!”
“Bùi Nhiễm Nhiễm em......” Cảnh Thần Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm giác tim anh bị khoét ra vậy, sau đó có người cầm dao ở phía trên điêu khắc ra một tác phẩm tranh tinh tế tuyệt đẹp, mỗi một nét đều dùng sức, sâu tận xương tủy.
Cảnh Thần Hạo bỗng nhiên rời khỏi người cô, cả người âm u tức giận, lạnh lùng giống như là muốn đem cô đi đóng băng.
Người của anh đi rồi, thế nhưng trên chăn, còn có trên môi đều là vết máu mà anh để lại.
Cô đưa tay sờ môi dưới, trên lòng bàn tay dính vài vết máu đỏ, cô nhớ tới sắc mặt lúc anh vừa đi, trong lòng cô ngược lại thấy nhẹ nhõm.
Anh tức giận, hẳn là sẽ đồng ý thả cô đi chăng!
Cô chậm rãi từ trên giường đứng dậy, một ngày này cô đều nằm trên giường chung với anh, thật sự muốn ra ngoài dạo một chút.
Cô đi tới cửa đã nhìn thấy hai vệ sĩ bất động như núi đứng trông coi, may mà cô cũng không bị hạn chế việc đi ra ngoài, cô còn chưa đi tới đầu bậc thang, chỉ nghe thấy tiếng xe rời đi.
Cảnh Thần Hạo đi rồi!
Trong biệt thự lâm vào yên tĩnh, rõ ràng bên trong còn có rất nhiều người, có bác sĩ, có người hầu, có vệ sĩ, thế nhưng lại không có một người có thể nói chuyện với cô.
Dương Dương Noãn Noãn hiện giờ hẳn là được Tề Viễn Dương chăm sóc rất tốt, cô cũng không cần lo lắng.
Cô lo lắng nhất chính là bản thân cô, cô phải làm thế nào mới có thể đưa đơn thỏa thuận ly hôn cho Cảnh Thần Hạo ký tên lên đó!
Cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, không ngừng tự hỏi, tối hôm qua không ngủ được gì, thỉnh thoảng đo nhiệt độ cơ thể cho anh, cho tới bây giờ.
Cô tựa trên ghế sô pha mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Người hầu trông thấy cô ngủ trên ghế sôpha, sức của các cô không ôm nổi cô, vệ sĩ trong nhà càng không thể đụng vào.
Bất đắc dĩ gọi cho Cảnh Thần Hạo.
Cũng không lâu lắm, chiếc xe màu đen lại về tới biệt thự.
Cảnh Thần Hạo giống như một trận gió lạnh vậy đi tới, hai con ngươi đen nhánh đã nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của cô tựa trên ghế sôpha, nhắm mắt lại ngủ một cách an tĩnh.
Lòng anh vẫn kích động như vậy, chỉ là trông thấy cô mà thôi.
Anh thận trọng ôm cô lên, sợ đánh thức cô.
Bác sĩ đi theo phía sau bọn họ, nhỏ giọng nói, “thiếu gia, thiếu phu nhân từ tối hôm qua đến bây giờ đều không có ngủ, luôn chăm sóc cho anh, mỗi nửa tiếng đo nhiệt độ cho anh, đều là thiếu phu nhân tự mình đo.”
Cảnh Thần Gạo không nói gì, nhưng sắc mặt anh đã rất không tốt, so với lúc vừa mới vào nhà càng thêm u ám.
Anh đặt cô lên giường, đắp chăn, ngồi ở bên giường một lúc, anh đi ra một cách mới lưu luyến không rời.
Anh vừa đi ra ngoài liền cúi đầu nhìn bác sĩ trước mặt, lạnh lùng mở miệng, trị bệnh cứu người là công việc của anh hay là công việc của cô ấy? Cô ấy là một phụ nữ mang thai, cần nghỉ ngơi thật tốt, điểm này còn cần tôi dạy cho anh à! Cút!”
“Vâng, thiếu gia!” Bác sĩ có khổ không thể nói, anh chỉ là muốn bọn họ làm hòa mà thôi, sao lại biến thành thế này.
Bác sĩ vừa đi, Cảnh Thần Hạo liền xoay người cầm chốt cửa, do dự một hồi, vẫn là rời đi.
Cô hiện giờ không muốn nhìn thấy anh, tỉnh lại trông thấy anh đoán chừng càng không hay.
Chiếc xe màu đen lần nữa rời khỏi biệt thự, trong biệt thự lần nữa lâm vào yên tĩnh, tĩnh mịch đáng sợ.
Ngày thứ hai, thành phố a liền xuất hiện một tin tức quan trọng, tập đoàn Âu Á lật ngược tình thế, Cảnh thị bỗng nhiên không kiện bọn họ xâm phạm bản quyền nữa, Âu Dương Lập được phóng thích ra ngoài.
Nhưng tập đoàn Âu Á lại gặp phải nguy cơ mới, tất cả các đối tác kinh doanh của họ, các đơn đặt hàng lớn, khách hàng lớn cơ hồ bị cướp hết.
tập đoàn Âu Á lâm vào nguy cơ trước đó chưa từng có, Âu Dương Lập mới vừa từ trong ngục giam ra, đối mặt chính là chuyện sứt đầu mẻ trán.
Văn phòng Tổng giám đốc Cảnh thị. ----------Nhóm dịch: Boss – app Inovel-----------
Thích Thịnh Thiên mặt cười đi vào, đã nhìn thấy thân hình cao lớn của Cảnh Thần Hạo đứng sát cửa sổ, nghe nói chị dâu đã trở về, tại sao anh nhìn vào còn lạnh lùng như thế.
“Anh Hạo, anh sao vậy? Sốt cao khỏi rồi à!” Anh luôn muốn Cảnh Thần Hạo đi khám bệnh, kết quả căn bản không để ý tới anh.
Quả nhiên vẫn là sức mạnh của tình yêu hữu dụng, chị dâu trở về hôm qua anh cả ngày không tới công ty.
“Cậu nói nhảm nhiều quá.” Anh lạnh lùng xoay người, mắt đen quét mắt nhìn anh một cái, về chỗ ngồi.
“Em không có nhảm nhiều, không phải, lời em nói không phải nói nhảm.” Lời anh nói sao có thể là nói nhảm chứ! Câu nào cũng đều là lời có ích.
Cảnh Thần Hạo không nhìn anh, bưng cà phê trên bàn lên, chuyện bảo cậu làm thế nào rồi?”
“Rất tốt!” Chuyện công rất tốt, nhưng chuyện tư, “anh Hạo, chị dâu không sao chứ?”
Cảnh Thần Hạo bỗng nhiên nắm chặt cái ly trong tay, đôi mắt tối sầm lại, cái ly sao cũng không đến được bên miệng anh, “không có gì.”
Cô ấy rất tốt, thế nhưng anh sắp không được rồi.
“Dương Dương Noãn Noãn đâu?”
“Không biết.”
“Không biết? Anh Hạo chuyện là sao vậy? Sau khi chị dâu trở về không có mang họ về sao?” Thích Thịnh Thiên mở to hai mắt nhìn, thế nhưng bọn họ không có nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, mới kết luận là chị dâu mang họ đi.
Nếu như không ở chỗ chị dâu, Dương Dương Noãn Noãn sẽ không xảy ra chuyện chứ!
“Bọn họ không sao. Nếu như thật sự có chuyện, Nhiễm Nhiễm sẽ càng kích động, nhất định sẽ không nhắc đến những chuyện khác, há miệng ngậm miệng chính là Dương Dương Noãn Noãn.”
Mà cô không nói gì, chứng tỏ trong lòng cô nắm chắc, cô vốn quan tâm Dương Dương Noãn Noãn ở đâu, bởi vì cô biết họ ở đâu.
“Bỏ đi, coi như em không có hỏi.” Anh chậm rãi lui ra ngoài, nhìn boss lớn thế này, đoán chừng giữa bọn họ vẫn có vấn đề gì.
Hiểu lầm còn chưa được hóa giải sao?
Rốt cuộc có hiểu lầm gì, hai người gặp mặt rồi cũng còn chưa nói rõ.
Thích Thịnh Thiên đi ra ngoài vừa hay trông thấy Lâm Tri Hiểu ôm văn kiện tính đi vào.
Anh trực tiếp kéo cổ áo cô đi!
“Thích tổng, anh thả tôi ra!” Cô không thể đi đường đàng hoàng sao?
“Cô muốn đi đụng họng súng?” Anh mặt lạnh, nhất định phải hỏi kĩ Lâm Tri Hiểu, trong lòng phụ nữ rốt cuộc nghĩ gì vậy.
Có cái gì nói rõ ra không phải tốt hơn sao, giấu ở trong lòng không khó chịu sao?
Lâm Tri Hiểu lại một lần nữa bị Thích Thịnh Thiên dồn vào ở chân tường, người cô dán chặt trên vách tường lạnh buốt, trong đầu liền hiện lên hình ảnh lần trước trong khách sản, anh ta quả thật cái gì cũng không có làm, đã làm cô phải ngủ với anh ta.
Cho nên trong lòng cô vẫn có chút xíu tin anh.
“Nói!”
“Nói cái gì......” Vẻ mặt Lâm Tri Hiểu mù mờ.
Thích Thịnh Thiên dựa sát mặt cô, bỗng nhiên cười cười, “chị dâu trở về rồi, nhưng anh Hạo ca nhìn vào không vui lắm.”
“Boss lớn có phải không vui khi tình địch ra ngoài không?” Cô dò hỏi.
“Sao có thể, dù là anh ta thả ra, nếu không cô cho rằng Âu Dương Lập có thể thoát ra từ trong ngục giam được sao?” Khoảng thời gian này Tào Lệ Phi không biết tìm hết bao nhiêu cách, thế nhưng có Cảnh Thần Hạo đè ở phía trên, ai dám thả người!
Trừ phi Cảnh Thần Hạo tự mình.
“A......” Lâm Tri Hiểu có chút không hiểu nữa, đưa vào cũng là boss lơn1, hiện giờ muốn mang anh ta ra cũng là boss lớn.
“Cô ngu à.” Ngu một chút cũng tốt.
“Thích tổng, tôi rất thông minh, không được chất vấn trí thông minh của tôi.” Cô mới không ngu, chỉ là nghĩ không thông giữa Nhiễm Nhiễm và boss lớn bị gì!
“Phụ nữ các cô có phải đều thích giấu mọi chuyện trong lòng không?” Cái gì cũng không nói, chỉ đợi đàn ông đến đoán xem vì tại sao giận, tại sao lại tức giận?” Anh không thích nhất chính là vậy, cho nên trước kia không nói yêu đương.
“Vậy phải xem là chuyện gì, nếu như anh chỉ riêng Nhiễm Nhiễm......” cô bĩu môi, “chuyện có liên quan đến boss lớn, có thể cô ấy sẽ giấu trong lòng.”
- ---------Nhóm dịch: Boss – app Inovel-----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.