Chương trước
Chương sau
“Ba con...... có lẽ là có!” Anh ta có gia đình của mình phải lo lắng, còn lo lắng cô làm cái gì!
“Mami, sau này chúng ta không thể gặp daddy nữa sao?” Trong lòng tiểu cô nương Noãn Noãn vẫn rất thích ba, nghĩ đến sau này không thể gặp nữa, cô bé rất đau lòng.
Tim Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên rất đau rất đau, loại chuyện đó cô phải nói thế nào!
Cô ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ của tụi nó, “Dương Dương Noãn Noãn, mami là một người phụ nữ ích kỉ, trái tim của mẹ rất nhỏ, nhỏ đến chỉ có thể chứa được các con, có những chuyện mami không thể nói cho các con biết, là hi vọng các con có thể vui vẻ mà sống.”
Cho nên cô tuyệt đối sẽ không ở bên Cảnh Thần Hạo nữa, cùng những người phụ nữ khác chung chồng, người đàn ông như thế cô chẳng thèm ngó tới.
“Mami, tụi con biết rồi ạ, ở bên mami là đã rất vui rồi!” Cơ thể nhỏ bé của Noãn Noãn nhào vào trong ngực cô, hô 1 cách ngọt ngào, “mami, thơm quá!”
Bùi Nhiễm Nhiễm đã lâu không ăn chung với tụi nhỏ, nhìn khuôn mặt nhỏ của tụi nhỏ, khẩu vị cũng đặc biệt tốt, đêm hôm đó 3 người họ ngủ chung với nhau.
Biệt thự trên đỉnh núi yên tĩnh an lành, mọt thứ nhìn vào đều rất hài hòa, trong thành phố lại sắp lật trời, khắp nơi đều có thể thấy được thuộc hạ mặc áo đen của Cảnh gia đang lục soát những chiếc xe qua lại.
Trên con đường chỉ có vài ngọn đèn đường, có một chiếc xe màu đen Lincoln đậu ngay đó, cách đó không xa có mấy căn nhà dân đang sáng đèn, một đoàn người đang đi về hướng đó.
Cảnh Thần Hạo tựa lưng vào ghế, toàn thân đều tản ra khí tức lạnh lùng, mắt đen thâm thúy như đang nhìn mấy ngọn đèn đang sáng ở bên ngoài, lại giống như cái gì cũng không nhìn, phảng phất như không có gì có thể lọt vào mắt anh.
Lúc rạng sáng hai giờ, trên con đường nhỏ hẻo lánh rất là yên tĩnh, ngay cả một chiếc xe đi qua cũng không có.
Yên tĩnh đáng sợ, so với bầu không khí tĩnh mịch thế này, càng đáng sợ chính là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, xa cách của Cảnh Thần Hạo.
“Boss lớn sắp điên thật rồi!”
“Cộc cộc cộc.”
Cửa sổ xe truyền tới tiếng gõ cửa có tiết tấu, khuôn mặt lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo nhàn nhạt quét mắt qua bóng người bên ngoài, không một chút động tĩnh.
Mặc dù là tháng sáu, nhưng gió mát ban đêm vẫn còn chút lạnh, Bùi Nhã Phán chỉ mặc một chiếc váy hoa màu trắng đứng bên cạnh xe, gió lạnh thổi tóc cô bay phất phơ, làm tăng thêm dáng người mảnh mai có chút yếu ớt của cô.
Cảnh Thần Hạo vẫn không có mở cửa xe, nhưng cửa xe vốn không có khóa, Bùi Nhã Phán đưa tay mở cửa, cô chỉ thử một chút, không nghĩ tới mở ra được.
“Anh rể, anh ăn chút gì đi? Từ sáng đến giờ cái gì cũng không có ăn,” cô nhìn đến đau lòng.
“Cút!” Cảnh Thần Hạo mặt lạnh, ngữ khí mang theo từng tia từng tia tức giận.
Anh cơ hồ đã xác định tóc trong văn phòng anh là cô lấy đi, nhưng những sợi tóc bị lấy đi đó thì có tác dụng gì?
Kiểm tra thử Noãn Noãn và anh có phải cha con hay không sao?
Người phụ nữ này có phải quá nhàm chán không?
“Anh rể, anh tiếp tục thế này cơ thể sẽ không chịu nổi, nếu như là chị họ mang Dương Dương Noãn Noãn đi, hiện giờ họ nhất định rất tốt, căn bản cũng không cần anh lo lắng, chị ấy đã rời xa anh rồi, anh không thể tỉnh táo chút sao!” Cô nắm thật chặt giữ túi giữ nhiệt trong tay, nhìn người đàn ông có khuôn mặt bên trong khuôn mặt lạnh lùng nhưng tiều tụy ở bên trong lòng của cô đau như bị kim đâm vậy.
Cảnh Thần Hạo không nói gì, phảng phất lời quát chói tai vừa rồi của cô đều bay theo gió, cái gì cũng không còn.
“Anh rể, chị họ đi rồi, chị ấy đã rời xa anh rồi, anh biết điều này nói rõ cái gì không? Chị ấy không hề thích anh, thậm chí mang luôn cả Dương Dương Noãn Noãn đi, thậm chí không tiếc trong ngày kết hôn, ngay trước mặt của nhiều người như vậy mà rời xa anh!”
Có những chuyện cô vốn không muốn nói, nhưng cô chỉ muốn đuổi chị họ đi khỏi anh, cũng không phải muốn thấy bộ dạng thất bại này của anh.
Trong mắt anh nếu như nhìn không nhìn thấy những người khác, chẳng phải cô mãi mãi cũng không có cách nào bước vào tim anh sao.
“Chị ấy một người phụ nữ, có thể có bản lãnh gì mà ngồi thành phố a, ở địa bàn của anh rể anh biến mất một cách im hơi lặng tiếng, nhất định là có người đang giúp chị ấy! Anh rể có thể trong lòng chị ấy đã có người khác rồi!” Bùi Nhã Phán quát lên với người đàn ông đang ngồi bất động như núi ở bên trong.
Mắt của Cảnh Thần Hạo khẽ nhúc nhích, nhưng không hề đáp lại lời cô nói. ----------Nhóm dịch: Boss – app Inovel-----------
Dần dần người đã đi khỏi đi tới, Thích Thịnh Thien đi tới bên cạnh xe lắc đầu với anh, lại nhìn một cái xe Bùi Nhã Phán ở bên cạnh chiếc xe, “Bùi tiểu thư, đã trễ thế này vẫn chưa về nhà nghỉ ngơi, đối với người đẹp mà nói, nhan sắc rất quan trọng nha.”
Gương mặt xinh đẹp của Bùi Nhã Phán dưới ánh trăng mờ nhạt nhìn vào có chút hiền hòa và xinh đẹp, dáng người mảnh mai đứng trong gió lạnh, giống như gió thổi một cái liền ngã.
“Nếu như Bùi tiểu thư không chịu đi, thích cảnh sắc nơi này, vậy hãy từ từ ở lại nơi này thưởng thức, chúng tôi đi trước!” Thích Thịnh Thiên bước qua trước mặt cô, ngồi vào trong xe.
Cửa xe ở trước mặt cô phịch một tiếng đóng lại, chiếc xe màu đen bắt đầu chạy, bước chân của cô lui về sau mấy bước, trơ mắt nhìn chiếc xe thải khí, chạy mất tăm ngay trước mặt cô.
Không chỉ như thế, mấy chiếc xe khác cũng giống như vậy, chạy theo chiếc xe của họ.
Cô bởi vì nghĩ đến việc lúc đi về có thể đi chung với Cảnh Thần Hạo, cho nên không có lái xe tới, là bắt xe tới.
Hiện giờ bọn họ đều đi hết, để lại cô một người con gái ở nơi như thế này.
Cảnh Thần Hạo tim của anh lại tàn nhẫn như vậy sao?
Tốt với anh anh nhìn không thấy, chị họ đã rời xa anh rồi, anh còn muốn tìm chị ấy, đào sâu ba thước cũng muốn tìm ra chị ấy!
Cô dọc theo đường chậm rãi đi về, lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, lúc này bắt xe trên mạng không an toàn lắm, nhưng một mình cô đi trên đường càng không an toàn.
Bỗng nhiên, một chiếc xe Aston Martin màu bạc dừng trước mặt cô, cửa sổ xe ở vị trí lái mở ra, tài xế nghiêng đầu nhìn cô, “tiểu thư, khuya thế này đi một mình ở đây không an toàn, cần tôi giúp không?”
“Anh......” Bùi Nhã Phán nhìn chiếc xe trước mặt, chiếc xe xa hoa phiên bản giới hạn này không phải người bình thường có thể mua nổi.
“Không phải ý của tôi, là ý của tiên sinh.” Tài xế xuống xe, nhanh chóng mở cửa xe hàng ghế sau ra, cung kính nói, “mời.”
Bùi Nhã Phán nhìn người đàn ông ngồi trong xe, một bên mặt cao quý đẹp trai, đồng hồ đeo tay màu bạc ở dưới ánh trăng nhìn vào rất loá mắt.
Cô nhàn nhạt cười một tiếng, “làm phiền tiên sinh rồi.”
Khom người ngồi vào trong xe, tài xế lên xe, chiếc xe màu bạc chạy nhanh dưới ánh trăng.
Cùng lúc đó, Thích Thịnh Thiên kéo Cảnh Thần Hạo đến Nặc Thiên ăn đồ, một căn phòng to thế này, trước mặt hai người bày một bàn đồ ăn lớn.
Cảnh Thần Hạo nhìn những món ăn tinh xảo trước mặt, nhưng không có chút khẩu vị nào.
“Anh Hạo, không có tin chính là tin tốt nhất, Dương Dương Noãn Noãn nhất định đang ở với chị dâu! Chị dâu thật sự quá lợi hại.”
Biết Dương Dương sẽ đột nhiên không khỏe, biết làm một chiếc xe cứu thương giả, thần không biết quỷ không hay mang Dương Dương Noãn Noãn đi.
Cô giáo đi theo họ nói sau khi cô ta lên xe cái gì cũng chưa kịp nhìn, đã bị đánh bất tỉnh.
Ngay cả một chút manh mối có giá trị cũng không có.
“Anh Hạo, có cần mở rộng phạm vi lục soát hay không?” Ra tới phía ngoài chính là ranh giới giữa thành phố a và các thành phố khác, thậm chí có một bên còn có những dãy núi trùng điệp, không dễ gì điều tra.”
Thích Thịnh Thiên nhìn Cảnh Thần Hạo không động đũa, anh cũng không hề động, mặc dù hiện giờ anh thật sự rất đói.
Cảnh thần hạo nghe được lời anh nói, cuối cùng mở miệng nói một câu “không cần, anh có biện pháp tốt hơn.”
- ---------Nhóm dịch: Boss – app Inovel-----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.