Chương trước
Chương sau
"Tôi vừa nhận được tin tức, cuối tuần này trường mầm non Thất Thái Quang sẽ đến viện bảo tàng tham quan, nếu như cô muốn dẫn Dương Dương Noãn Noãn chạy trốn mà không muốn đến trường thì đây là một cơ hội không thể bỏ qua!" nếu như bỏ qua cơ hội này thì không biết khi nào sẽ có cơ hội tiếp theo?
Nghe được tiếng nói vọng lại từ phía sau của Tề Viễn Dương, cô ta mới từ trong thâm tư định thần lại, tuy cô thật sự không hiểu bản thân vừa mới suy nghĩ cái gì.
Đã ba ngày từ lúc vào ngục giam thăm Âu Dương Lập đến giờ, Cảnh Thần Hạo vẫn chưa chịu bỏ cuộc để tìm kiếm cô, cô có chút không hiểu rõ ý muốn anh ta là gì.
Tìm cô ta ly hôn?
Nếu nguyên nhân là vậy, thì cô ta có thể lập tức xuất hiện trước mặt anh ta ngay.
Giấy chứng nhận kết hôn, và tất cả các giấy tờ tùy thân của cô đều nằm ở nhà anh ta, nếu như anh ta muốn ly hôn, anh ta hoàn toàn có thể tự xử lý hết.
Đơn thỏa thuận ly hôn đã sớm đưa cho anh ta rồi.
"Cảnh Thần Hạo sẽ không bỏ qua cơ hội này." Cô ta thản nhiên nói.
"Cung thiếu niên nhiều người, không phải là không có thể." Tề Viễn Dương ngồi xuống cạnh ghế bập bênh, thong thả lắc lư, giống như một ông già nhàn nhã đang ngồi phơi nắng.
Nhưng mà bên ngoài đang trời mưa, anh ta cũng không phải là người già.
"Cô có thể không cần phải xuất hiện, ở nhà chờ đi." Chỉ như vậy cho dù Cảnh Thần Hạo có xuất hiện cũng không tìm ra cô ta.
"Không thể nào." Nói không chừng hoạt động lần này là do Cảnh Thần Hạo thiết lập ra.
Hôm đó nhất định sẽ có rất nhiều tai mắt nhìn chừng chừng vào Dương Dương Noãn Noãn, chỉ cần có người tiến gần lập tức sẽ có người đến
"Vậy em có gì muốn nhắn nhủ Dương Dương Noãn Noãn, không thể dẫn chúng đi, thì cũng truyền đạt tin tức cho chúng."
"Có!"
Cô ta nghĩ ra môt cách tốt hơn.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, có thể nói ngày đẹp trời hơn cả quang cảnh đẹp sau một cơn mưa
Trường mầm non Thất Thái Quang tổ chức cho các bạn nhỏ đến tham quan viện bảo tàng, mỗi một lớp đều có hai cô dẫn dắt, còn có một cô sinh hoạt, tổng cộng ba cô.
Mười mấy đứa trẻ với ba cô, một cô trông khoảng ba đứa, muốn thần không biết quỷ không hay mà dẫn Dương Dương Noãn Noãn trốn đi trước mặt các cô cũng là một chuyện rất khó.
Bất kể là bên trong hay bên ngoài đều có người của Cảnh Thần Hạo.
Cô bé Noãn Noãn kích động khi nhìn thấy con khổng long hóa thạch trước mặt mình, "anh trai, đây là khủng long gì thế?"
"Khủng long răng cưa!" vẻ mặt Dương Dương bình tĩnh trả lời.
"Wow, anh trai giỏi quá!" Noãn Noãn tỏ vẻ sùng bái hâm mộ nhìn Dương Dương, anh trai của cô bé là giỏi nhất, thông minh nhất.
Rõ ràng lúc nãy cô giáo vừa mới giải thích thôi, em gái cũng không tập trung nghe, đang mơ mộng gì đó!
Bỗng nhiên, có một người phụ nữ đang chăm chú nhìn vào con khủng long hóa thạch đụng vào người Dương Dương.
Cô ta cúi người không ngừng xin lỗi, "thật ngại quá, anh bạn nhỏ, thật ngại quá! Đều là dì sai cả."
Dương Dương vẫn chưa nói gì, bên cạnh bỗng nhiên có người tiến đến trước mặt, liền kèm người phụ nữ đó ra chỗ khác.
Noãn Noãn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người dì lúc nãy, bèn đột nhiên chạy vào, "anh trai, xảy ra chuyện gì thế?"
Không biết ở đâu có người tự nhiên đụng vào anh trai, dì đó còn xin lỗi, sao lại bắt người ta đi chứ!
"Không sao rồi, tiếp tục tham quan thôi!" Dương Dương kéo tay cô bé đi, đi theo đội ngũ giáo viên trường mầm non.
Tay cậu bé nhẹ nhàng sờ vào cái túi quần, bên trong có một tờ giấy nhỏ, nhưng mà bây giờ không thể xem được, bên trong viện bảo tàng nhất định có nhiều camera theo dõi.
Phía đối diện viện bảo tàng có chiếc xe dài Lincoln, Cảnh Thần Hạo thông qua camera nhìn thấy người phụ nữ đụng vào người Dương Dương, anh ta không nhớ được gương mặt cô ta, tuy nhiên vóc dáng người phụ nữ đó khá giống Nhiễm Nhiễm, nhưng mà ở những phần khác thì không giống lắm.
"Thả đi!" anh ta lạnh lùng nói.
Lúc trước có một lần xuất hiện trước mặt anh ta, nhưng anh ta đã không bắt lại, lần này nhất định sẽ để cô ta chạy trốn!
"Anh Hạo, chúng ta có nên đổi một chiếc xe khác không?" bọn họ làm như vậy có lộ liễu quá không?
"Không đổi." Nhiễm Nhiễm sẽ nghĩ rằng anh ta sẽ ở đây, nên anh ta vẫn luôn ở đây, chỉ ở nơi này theo dõi cô ta.
Xem trong lòng cô ta rốt cuộc đang nghĩ gì, có phải rất muốn rời xa anh ta, ngay cả mặt cũng không muốn gặp!
"Được thôi!" anh ta là lão đại, anh ta nói vậy thì vậy.
Thế là, cho đến khi Dương Dương Noãn Noãn ra ngoài rồi, cũng không thấy bóng dáng Bùi Nhiễm Nhiễm.
"Đáng chết!" Cảnh Thần Hạo nắm chặt nắm đấm, cô ta vẫn cứ không xuất hiện.
Cảm thấy máy lạnh trong xe bỗng nhiên trở lạnh hơn, Thích Thịnh Thiên vẫy tay, tỏ ý tài xế nổ máy.
"Đi theo xe của trường học." Cảnh Thần Hạo bỗng nhiên lên tiến dặn dò.
Chiếc xe trường học phía trước đang chạy, theo sau là chiếc xe hơi kiểu dài hiệu Lincoln.
Xe trường lên đường bình an, không xảy ra chuyện gì, trong tình huống này gương mặt tuấn tú của Cảnh Thần Hạo càng lạnh lùng và nghiêm nghị hơn.
Thích Thịnh Thiên xuống xe đón Dương Dương Noãn Noãn trở về, hai đứa nhỏ vừa lên xe, Noãn Noãn lập tức nhào vào lòng Cảnh Thần Hạo.
"Daddy!" thân người nhỏ nhắn ngồi lên đùi anh ta, trong màu mắt xanh biếc tràn đầy sự vui mừng.
"Hôm nay chơi có vui không?" Thích Thịnh Thiên cười nói, Cảnh Thần Hạo mặt lạnh lùng như thể không muốn đếm xỉa cô ta.
"Rất vui ạ! Chú Thích lần sau chúng ta đi cùng nhé!" Noãn Noãn mỉm cười nhìn Thích Thịnh Thiên
"Được thôi!"
"Daddy sao không nói gì, daddy không thoải mái à?" Noãn Noãn ngẩn đầu nhìn anh ta, daddy có vẻ rất mệt.
"Không có, daddy rất khỏe." Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn cô ta, tay lớn ôm lấy người anh ta.
Nếu như Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh, anh ta nhất định sẽ trở nên tốt hơn, tinh thần hăng hái hơn
Nhưng mà cô ta không ở đây, anh ta cảm thấy mình như bị bệnh rồi.
Có thể bệnh nghiêm trọng nữa.
"Daddy chú ý nghỉ ngơi nhé!" Noãn Noãn quan tâm nhìn anh ta.
"Ừm." Cảnh Thần Hạo gật đầu.
Thích Thịnh Thiên buông mắt nhìn Dương Dương từ lúc lên xe mặt trầm ngâm không nói gì, tuy rằng cậu nhóc tỏ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng mà anh ta rất muốn ghẹo cậu bé tí.
"Dương Dương, sao cháu không nói chuyên, đang nghĩ gì thế?"
Dương Dương đang nghĩ tờ giấy đó có phải là của mami đưa không, nội dung bên trong là gì?
Nhưng khi đối diện với câu hỏi Thích Thịnh Thiên, cặp mắt đen kịt nghiêm túc chăm chú nhìn anh ta, "cháu đang nghĩ khủng long lớn như vậy, tại sao lại tuyệt chủng."
"Câu hỏi này của cháu......giao lại cho daddy trả lời vậy!" Thích Thịnh Thiên vui vẻ đùng đẩy.
Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nhìn anh ta, hoàn toàn không nói chuyện, trầm lặng là vàng.
"Vấn đề này rất khó! Chú cũng không biết nữa, Dương Dương sau này cháu có thể làm nhà khoa học để phát hiện chân lý!" Thích Thịnh Thiên giơ ngón tay cái lên, cảm khái gật đầu.
Chớp mắt đã đến thứ hai.
Hôm nay Cảnh Thị có một hội nghị quan trọng, cơ mà Cảnh Thần Hạo mấy hôm nay lười biếng đi làm, nhưng mà buổi hội nghị hôm nay anh nhất định phải tham dự, là hạng mục có liên quan đến hợp tác ngành công nghiệp rượu, những bên hợp tác đích thân ở nước ngoài qua đây.
Lâm Tri Hiểu đi theo sau Cảnh Thần Hạo, nhìn anh ta một mình đối phó đối tác, nhưng mà cô lại cảm thấy Đại Boss có vẻ không thoải mái.
Gương mặt anh ta giống như bị đỏ ửng, trên người anh ta lại không có mùi rượu, không giống trạng thái bị say rượu vậy.
Đại Boss đã lâm bệnh rồi!
Anh ta luôn làm việc quá sức, sau khi Nhiễm Nhiễm trở về anh ta đã đỡ hơn nhiều, nhưng bây giờ Nhiễm Nhiễm lại không ở đây, anh ta lại giống như tình trạng trước kia nữa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.