Chương trước
Chương sau
Vận Ca sơn trang là khu nghỉ dưỡng lớn nhất A thành, chiếm diện tích rộng, quang cảnh thanh tú đẹp đẽ, lại có vài cái suối nước nóng thiên nhiên, vả lại một sơn trang lớn như vậy bình thường cũng ít mở cửa, trước ngày sinh nhật Cảnh Thần Hạo vài ngày hoàn toàn phong kín, ngoài nhân viên công tác ra vào thì người ngoài không được phép vào.
Hôm sinh nhật Cảnh Thần Hạo, thời tiết rất tốt, gió và trời đều đẹp, không một bóng mây.
Bùi Nhiễm Nhiễm một mình trong phòng ngủ nằm trên một chiếc giường lớn ở Vận Ca sơn trang, Cảnh Thần Hạo thì bị Noãn Noãn lôi đi đâu rồi, dự là không thể về trong tích tắc.
Và cô ta nghiên đầu sang lịa thấy hộp quà màu xanh dương trên chiếc giường lớn, đây là phần quà Lâm Tri Hiểu tặng cho Cảnh Thần Hạo, khóe mắt nhíu nhẹ lại, vừa nãy cô đã mở ra xem bên trong là vật gì.
Hôm đó Lâm Tri Hiểu đã đưa cho cô, nhưng cô lại nghĩ là "chủ ý thối", quả quyết từ chối, nhưng không ngờ Lâm Tri Hiểu lại đem món quà giao đến tận tay Cảnh Thần Hạo.
Bây giờ cô muốn giấu cũng không giấu được, bởi vì lúc cô ta vừa mới thần thần bí bí đem đến tặng, Noãn Noãn và Cảnh Thần Hạo đúng lúc lại đi ra ngoài, anh ta đã nhìn thấy rõ ràng.
Trừ phi cô ta đem phần quà bên trong đánh mất đi......
Nghĩ đến vậy, cô ta lần nữa lại nghiên đầu nhìn vào hộp quà, mở ra nhìn thấy bên trong một bộ đồ lót màu đen gợi tình đang nằm tĩnh lặng bên trong, chỉ muốn lôi Lâm tri Hiểu ra nện một trận!
Cô ta quá bỉ ổi rồi!
Sao lại có thể như vậy chứ? Tặng gì không tặng lại đi tặng thứ này, sẽ bị Cảnh Thần Hạo hiểu nhầm là ám thị của mình thì sao!
Tối nay không biết cô có còn sống nổi không?
Không được, phải nghỉ ra một cách mới được, tối nay sẽ chuốc say Cảnh Thần Hạo mới được!
Sau khi cất lên cô ta liền ngồi vào chiếc bàn trang điểm nhìn vào trong gương bộ mặt mộc của mình, phía sau vọng lại tiếng mở cửa, từ trong gương thoáng thấy bóng dáng Cảnh Thần Hạo.
"Sao anh về nhanh thế?" công lực của Noãn Noãn đã giảm rồi à!
"Noãn Noãn đã được người làm dẫn đi ngâm mình trong suối nước nóng." Cảnh Thần Hạo lướt nhìn cái phòng ngủ to lớn, không nhìn thấy đồ lúc nãy Lâm Tri Hiểu vừa mới đem vào, bước chân thảnh thơi tiến đến cô, "Lâm Tri Hiểu tặng cái gì?"
Bùi Nhiễm Nhiễm lấy kem dưỡng da thoa lên mặt, ánh mắt cố ý thông qua gương đông vứt đồ, tây lườm nhìn, "đồ trang điểm, cô ta vừa mới vào đây cho em chọn lựa, đã ôm đi hết rồi, đâu phải quà dành cho anh, tự kỷ."
"Không phải quà dành cho anh mà cô ta dám vào phòng anh à?" Cảnh Thần Hạo đứng thinh bên cạnh cô, sao anh ta có thể tin lời cô ta chứ!
"Có em mà, có gì đâu mà không dám? Không lẽ anh lại đi đánh em à?" cô ta nhìn vào trong gương vẻ mặt tuấn tú chiếu ra, miệng cười nói.
Nụ cười trên mặt càng đậm, thì trong lòng cô càng chột dạ, chờ Cảnh Thần Hạo lần nữa trở ra ngoài, nhất định phải lấy ra quăng đi.
"Á......" Bùi Nhiễm Nhiễm nghiên đầu nhìn anh ta, ánh mắt từ trên mặt anh ta di chuyển sang cánh tay anh ta, "anh lại đánh em nữa!"
"Ai kêu em không nói thật." Cảnh Thần Hạo khom người nhìn thẳng vào cô, từ từ tiến đến gần cô ta, gần đến nổi có thể đếm được bao nhiêu sợi lông mi của cô ta, cong vểnh thon dài, chớp nháy chớp nháy rất đáng yêu.
"Được rồi, đó là bộ lễ phục buổi tối của cô ta, phòng cô ta không ở đây, cách nơi này khá xa, nên muốn để nhờ chỗ em tí." Sảnh dạ hội sớm đã bố trí xong rồi, chỉ là cô chưa nghĩ chính xác được cái cớ nào thôi.
Anh ta về quá trễ rồi.
"Đem ra ngoài cho cô ta." Phòng của hai vợ chồng mà để đồ của người phụ nữ lạ, anh cảm thấy rất khó chịu.
"Được, để em đi ngay." Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức đứng dậy, đến bên tủ áo, ôm chằm lấy hộp quà màu xanh dương cấp tốc chạy ra ngoài cửa.
Vì không muốn Cảnh Thần Hạo có nghi ngờ gì, vẫn cố ý từ tầng ba đi xuống, trực tiếp ném vào cái thùng rác được trang bị tinh xảo, đúng là phạm tội hoàn mỹ.
Đối với phần quà của Lâm tri Hiểu, và cả Lâm Tri Hiểu nữa, ngày mai cô ta sẽ tính sổ sau, huống chi Đại Boss không thiếu gì quà hiếm lạ!
Cô ta rất nhanh quay trở về phòng ngủ, phát hiện Cảnh Thần Hạo vẫn còn đứng bên vị trí đó, như đang chờ đợi cô, cô ta bèn đi qua đó, xem như không có anh ta hiện diện tiếp tục thoa kem lên mặt
"Noãn Noãn còn nhỏ, đừng để con ngâm trong suối nước nóng quá lâu, anh đi rước con đi." Bùi Nhiễm Nhiễm thông qua gương nhìn nét mặt tuấn tú của anh ta.
"Có người chăm sóc cho con." Anh ta nói vậy là ý không muốn đi.
"Không giống nhau, anh là daddy của con mà!" cô ta vẫn chưa thay đồ mà!
Muốn đuổi anh ta đi, để cô ta có thể thay đồ, sau đó xuống dưới lầu, cô ta vừa chớp mắt thì đã có rất đông người đến rồi, trong đó chưa nói đến giới truyền thông.
Cảnh Thần Hạo chưa từng tổ chức tiệc rượu mừng sinh nhật, lần đầu tiên làm sinh nhật lại long trọng đến vậy, 30 tuổi thành lập gia thất, thật sự là một ngày to lớn.
Hóa ra anh ta cũng có lúc cao điệu đến vậy.
"Có Dương Dương, trưởng huynh như phụ." Nhưng anh vẫn không muốn rời đi, hôm nay thao tác trang điểm của cô đều sai hết, rõ ràng nên thay đồ trước rồi mới trang điểm.
Bùi Nhiễm Nhiễm trầm lặng lại, câu nói của anh ta quả thật không có khẽ hở, Dương Dương còn nhỏ vậy mà anh ta đã đem làm bia đỡ đạn.
Cô ta bỗng chốc đứng dậy, ngước nhìn anh ta chằm chằm, "trong mắt anh Dương Dương đã là người lớn rồi à?"
"Trẻ em" Cảnh Thần Hạo trả lời thật nhanh, không chút dây dưa.
"Em đi thay đồ trước đây." Quay người đi đến tủ quần áo, lấy bộ đồ đã sớm chuẩn bị sẵn đi vào bên trong nữa, căn phòng rất lớn, cái cần có đều có sẵn, cô ta thật sự chọn lựa minh xác.
"Thật ra......"
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy anh ta nói, quay người nhìn chằm tỏ vẻ nghi hoặc, thật ra cái gì?
"Anh không ngại em thay đồ ở đây." Ngược lại anh ta càng hài lòng, có thể giúp đỡ kéo dây kéo, cực kỳ thích thú.
"Em ngại." Đã biết trước cái gì được thốt ra từ miệng anh đều là những thứ mà cô không muốn nghe.
Quả nhiên như vậy.
Cô ta nhanh chóng thay xong bộ đầm dài voan mỏng màu tím nhạt, lúc mở cửa ra phát hiện Cảnh Thần Hạo nhìn không chớp mắt, chân mày lờ mờ mỉm cười, trên tay anh còn cầm lấy cái hộp màu xanh dương.
Sao mà nhìn quen thuộc quá vậy, giống cái hộp vừa mới ném đi thế!
"Cái này lại là của ai tặng nữa đây?" cô ta giả bộ như không biết gì cười hỏi ngược lại.
"Người làm vừa mới đem lên đây, nói rằng bên trong có tờ giấy gì nhắn gửi, có lẽ là ai đem quà đến tặng, Nhiễm Nhiễm, em mở ra dùm anh xem." Cảnh Thần Hạo đem phần quà đặt trước mặt cô ta, cái hộp xanh dương ấy như bị bùa yếm đã đến tận mắt cô ta.
"Được thôi!" cô ta hô lớn tự cổ vũ mình để lấy tinh thần mở cái hộp ra, bên trong thật giống cái hộp xanh dương kia như đúc.
Cạnh ren màu đen......
Sau đó cô ta liền đóng mạnh cái hộp lại lần nữa, đoạt lấy nó, trực tiếp quăng xuống đất, kéo lấy tay anh lôi ra ngoài, "chúng ta có thể đi rồi!"
Người làm nào mà rảnh thế không biết, buổi tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, quan tâm làm gì tới cái thùng rác nữa!
Thật là!
"Thực ra anh vẫn chưa nhìn rõ cái gì bên trong, em không cần...... kích động đến vậy." Cảnh Thần Hạo mặt không đổi sắc nhìn cô ta, mi mắt cười nhẹ, tràn đầy sự chiều chuộng thương yêu.
Trước khi cô ta chưa đến, anh ta đã xem qua một lần, cũng chỉ là nhìn sơ qua.
Nên bây giờ vẫn không biết là cái gì......
Có cơ hội nhất định hỏi Lâm Tri Hiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.