Chương trước
Chương sau
"Ừm" con gái thật sự thương xót anh ta, không uổng công sinh ra.
Dương Dương cũng nghiên đầu nhìn vào tay anh ta, "thể lực của daddy đáng lo ngại, ngày mai có đi cùng con đi huấn luyện không?"
Gần đây cậu bé thường hay đau đầu, ngày mai toàn thân mồ hôi như mưa, cậu bé mới hiểu ra bản thân lúc nhỏ thật sự sống sung sướng dưới sự chăm sóc tốt của mámi anh rồi, tố chất thể lực thì xác thực không được tốt mấy.
So với daddy lúc nhỏ, thì thua kém hơn nhiều.
"Dương Dương!" Bùi Nhiễm Nhiễm trầm mặt lại, "daddy bị thương là bởi vì bảo vệ mámi, không được như vậy, hiểu chưa?"
"Con hiểu, nên ba mới cần phải huấn luyện nhiều hơn, sau này sẽ bảo vệ mámi tốt hơn." Nếu không cậu bé sẽ không yên tâm giao mámi cho anh ta.
Hay là sau này họ về nước ngoài rồi, ít ra không để mámi xảy ra sự việc như thế.
Trái với vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Nhiễm Nhiễm, Cảnh Thần Hạo lại nhẹ nhàng nhướn mày cười, "được thôi, ngày mai daddy sẽ đi cùng con"
"Cảnh Thần Hạo, không được!" anh không cần cái tay đó nữa có đúng không!
"Vợ ơi, em yên tâm, sẽ không sao đâu." Anh ta đứng dậy, "các con từ từ chơi nhé, daddy bận công chuyện trước."
"Dương Dương Noãn Noãn, các con tự chơi nhé! Mámi đi lên xem sao." Cô ta dặn dò một tiếng, cũng lập tức đi theo sau..
Phòng sách trên lầu, Cảnh Thần Hạo bước vào trong trước, sau đó đến Bùi Nhiễm Nhiễm bưng một ly trà nóng đi vào.
"Hôm nay anh không cần nghĩ ngơi tí à?" cô ta không vừa ý trợn nhìn anh ta.
Nếu như anh ta lên mạng, thì có thể nhìn thấy những tin tức đó trên mạng.
Thật là......
"Vợ thương yêu anh như vậy, anh đương nhiên có thể nghe lời em rồi." Anh ta vẫn giơ tay lên mở vi tính, bộ dạng uể oải dựa vào, nhấc mắt nhìn cô.
"Có thể nghe, nhưng mà anh thì không nghe!" cô ta bực bội liếc nhìn anh, và để cho anh ta tự phát hiện, chi bằng tự mình chủ động nhắn nhủ?
"Có một việc, em nói với anh trước, để anh có tâm lý chuẩn bị, để tránh anh chút nữa giận hờn." Ly trà trên tay cô ta đưa đến trước mặt anh, "uống tí đi, cho ấm"
"Chỉ cần không phải ly hôn và ngoại tình, là anh không giận rồi." Anh ta đón nhận ly trà, nhưng không uống vội, chỉ nhìn cô ta thôi.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bộ dạng anh ta lúc này vẫn tình tĩnh và tuấn tú, hít một hơi thật sâu, "chuyện của gia đình chúng ta anh cũng biết rồi, so, hiện tại trên mạng liên quan đến tin đồn chúng ta rất nhiều, giả mạo và thiệt thòi cho Bùi gia tiểu thư, nếu nói khó nghe, nhưng mà những chuyện trên mạng, chỉ nên nghe thôi, chứ đừng để trong lòng, anh nói đúng không?"
Giọng cô ta thảnh thơi, cẩn thận tỉ mỉ cười, nhưng mà sắc mặt anh ta thì lại trở nên trầm ngâm, hơi thở âm u trên người anh phát tán khắp nơi.
"Em nói là để anh đừng nổi giận, còn em thì không bận tâm những thứ đó!" cô ta không dám tưởng tượng, nếu như anh ta tự nhìn thấy, thì cái vi tính trước mặt anh ta có còn tồn tại không.
Cô ta giật mạnh ly trà trên tay anh lại, để trên bàn, gương mặt nhỏ tiến đến trước mặt anh, quả đoán hướng đến khuôn mặt anh ta hôn một cái, "hôn chồng một cái, còn giận không nào? Dân mạng mà! Họ nhìn thấy náo nhiệt tò mò thôi, anh giận dỗi như thế không đáng, có phải không?"
Giơ tay ôm chằm lấy cô ta, người cô ngồi lên đùi anh ta, thân thể cô dựa sát vào thân thể anh ta, tư thế của hai người tràn trề ái mị.
"Chồng, Cảnh tổng, Đại Boss, darling......" cô ta không tin, anh ta không ghen chút nào.
"Đừng động!" ánh mắt anh ta nhìn chằm cô, trong mắt hiện lên một tia tự trách, sau đó liền từ từ đau lòng, hai cánh tay ôm chằm lấy lưng cô ta, "Nhiễm Nhiễm"
Cô ta gật đầu nhè nhẹ trả lời, tối qua anh ta đã bị thương rồi, sự việc này không liên quan đến anh ta, bây giờ cô ta vẫn yên lành, là vì anh ta, cô ta không muốn anh ta tự trách.
"Đều do anh bảo vệ em, em......" lời nói cô ta vẫn chưa dứt, điện thoại cố định trên phòng sách reo lên.
"Tiếp tục nói." Anh ta không có ý định bắt điện thoại.
"Nói cái gì!" người cô ta động đậy tí, "anh bắt điện thoại trước đi, nói không chừng có việc gì quan trọng."
Lúc trước điện thoại trong phòng sách ba của cô reo lên đều là việc cực kỳ quan trọng, đương nhiên Cảnh Thần Hạo cũng không ngoại lệ.
Anh ta không đồng tình ôm người cô ta nghiên mình bắt lấy điện thoại.
"Thiếu gia, lão gia và lão phu nhân đến rồi." Bên trong truyền lại âm thanh của quản gia.
Giọng nói ông ta không lớn không nhỏ, đến cả Bùi Nhiễm Nhiễm cũng nghe thấy.
Hai người họ đến nơi rồi......thật nhanh đấy!
"Con dâu xấu xí gặp cha mẹ chồng?" cô ta từ trên đùi anh ta bước xuống, "anh nhìn xem! Em đã nói sau khi công khai sẽ xảy ra nhiều vấn đề lắm."
"Cũng có ích đấy, ít ra thì sau này em không còn phải hóa trang nữa." Anh ta cũng đứng dậy, vi tính vẫn duy trì hiện trạng như lúc nãy, hai người đều đi ra cửa.
"Cảnh Thần Hạo, mẹ anh sẽ dùng mắt thần giết chết em mất!" cô ta không chỉ nói chuyện với Tô Nhược Nhã một lần thôi, vả lại còn có Dương Dương Noãn Noãn, cô ta phải giải thích như thế nào!
"Em có thể nói thật ra Dương Dương Noãn Noãn không phải con ruột anh không?" ẩn giấu con cháu của Cảnh gia, gan của cô ta thật sự rất lớn đấy!
"Anh sớm đã nói rồi." Lời nói như nước tát ra, không thể thu hồi.
Cô ta nhếch môi không tin, cánh tay trái không bị thương của Cảnh Thần Hạo vẫn ôm chằm cô, bên cầu thang đã nhìn thấy Tô Nhược Nhã ôm Noãn Noãn, gương mặt nhỏ cười hehe, rất vui vẻ, luôn miệng kêu bà nội.
Còn Dương Dương thì ngồi trên đùi Cảnh Thắng, thần sắc có chút ngượng, nhưng mặt cậu bé không còn lạnh lùng, chỉ im lặng không nói gì.
Cô ta nghe rõ Cảnh Thắng nói một câu, "tính đứa cháu này và Hạo nhi lúc nhỏ rất giống nhau, vừa nhìn là biết con ruột!"
Bởi vây cho dù cô ta có phủ nhận, họ cũng sẽ không tin?
"Ba, mẹ"
"Thúc thúc và dì!"
Hai người kẻ trước kẻ sau cùng hô lên, Tô Nhược Nhã và Tô Thắng nghiên người nhìn họ, khuôn mặt bầu bĩnh, và cái vóc dáng này quả thật xứng đôi với Hạo nhi quá!
Sao lúc trước làm gì mà xấu xí thế! Thật khiến bà ta hết hồn!
Trong lòng Tô Nhược Nhã lẳng lặng vỗ nhẹ vào ngực mình vài cái, trước đây bà ta lo lắng và bận tâm thừa thãi.
Cái quan trọng nhất là......
"Hạo nhi, con thật là, con giấu kỹ quá! Hai đứa con rồi! Lớn hết rồi! Con khiến mẹ lo muốn chết đây này!" sau khi Tô Nhược Nhã vui mừng, thì là một bụng đầy lửa.
Hôm nay nếu như bà ta không kiên quyết kéo Cảnh Thắng qua đây xem, thì không biết anh ta đã giấu hai đứa cháu bảo bối này rồi!
"Ngạc nhiên không?" Cảnh Thần Hạo thản nhiên hỏi lại.
"Thật ngạc nhiên quá! May mắn là mẹ không bị bệnh tim, nếu không bị con dọa chết rồi!" trong lòng bà ta vẫn còn lo sợ vỗ vỗ lòng ngực, dường như đang nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ thôi phải không?
Bà thật sự có cháu rồi đấy, mà còn có đến hai đứa cháu cơ!
"Bà nội, đừng có chết!" Noãn Noãn ngước cái mặt nhỏ nhắn lên nhìn bà ta, "Noãn Noãn không nỡ để bà nội chết đâu."
Tô Nhược Nhã vừa nghe Noãn Noãn nói, cả khuôn mặt cười không ngớt, nếp nhăn khóe mắt trên gương mặt cười lộ ra, cúi đầu ôm cô bé, "cháu gái ngoan của bà!"
Gương mặt Bùi Nhiễm Nhiễm hiện lên tia đen đúa, Noãn Noãn đang trong trạng thái lấy lòng người, cô ta nghĩ rằng không phục cũng không được.
"Bởi vậy, còn chuyện gì khác nữa không?" Cảnh Thần Hạo cũng nhìn ra rồi, nơi đây thật sự cũng không hoan nghênh hai người, hoai người xuống đây chỉ là muốn xác nhận một cái thôi.
Người được hoan nghênh nhất là Dương Dương Noãn Noãn, hai đứa cháu yêu của ông bà!
"Sao lúc trước con không nói rõ ràng? Các con muốn làm gì, muốn bảo mật cái gì, mámi sẽ giúp con!" Tô Nhược Nhã nghe thấy lời nói anh ta có ẩn chút tức giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.