Chương trước
Chương sau
“ Cần anh phải quan tâm!” Cô bước đến phòng tắm, cảm giác thấy Cảnh Thần Hạo vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô cũng không dừng bước mà chậm lại, “ Không phải muốn đi tắm sao, còn không nhanh đến đây!”
Người phụ nữ này đúng là không nể mặt người bệnh, không thể dịu dàng hơn chút sao?
Nhưng anh vẫn rất vui lòng tiến về phía cô, sau khi vào phòng tắm thì thấy cô đã mở vòi nước bồn tắm, tay anh bị thương, tắm vòi đúng là không thích hợp.
Bùi Nhiễm Nhiễm đứng bên bồn tắm, cảm nhận thấy anh đang lại gần nên cô lùi sang bên, cô đang nghĩ về những lời Liêu Vi nói khi nãy.
Cô giết chết đứa con của cô ấy?
Điều khiển từ xa sao? Dùng khả năng dị biến sao?
Có biết bịa quá không vậy?
Bây giờ thì cô có thể biết con của cô ta không còn nữa, hơn nữa còn do người khác cố ý phá đi đứa nhỏ, cô chưa từng nói chuyện đứa nhỏ với ai, trừ phi cô ta tự nói.
Không ngờ lại vì chuyện như vậy mà làm lộ thân phận của cô, Liêu Vi cô có muốn chết cũng đừng kéo tôi theo chứ!
Lần trước là kéo cô vào bể phun nước, lần này cầm dao luôn, người đàn bà này mà điên lên đúng là đáng sợ!
“ Em đang nghĩ gì vậy?” Cảnh Thần Hạo đột nhiên ghé sát gần cô, nói nhỏ.
“ Em đang nghĩ xem làm thế nào mới có thể để tay anh không dính nước.” Cô nhìn bồn nước đã đầy, quay người lấy chiếc khăn nhìn anh, “ Đưa tay đây, nắm lấy, đừng để nước bắn lên.”
Cảnh Thần Hạo làm như cô nói, anh ngắm nhìn động tác chậm rãi của cô, khi nãy từng câu chữ đều như vừa ăn phải lựu đạn nhưng giờ lại dịu dàng đến độ không phải chính cô.
“ Anh vào đi! Tắm qua thôi nhé, đừng có kỳ vọng em sẽ kỳ cọ sạch sẽ cho anh từ trên xuống dưới.” Cô không biết làm mấy chuyện như thế, tắm cho Dương Dương Noãn Noãn là chuyện thường, giờ Dương Dương cũng chẳng cần cô tắm giúp nữa.
Trẻ con khác người lớn, tắm cùng với anh, điều này quá ecchi.
“ Sao lại không tắm sạch từ đầu đến chân? Trên người có mùi máu tanh, khó chịu lắm.” Khó khắn lắm anh mới có được sự phục vụ đặc biệt như thế này, còn chưa bắt đầu hưởng thụ lại bị dội gáo nước lạnh ‘ cancel đãi ngộ’.
“ Cảnh Thần Hạo, anh đừng được voi đòi tiên, anh nói thêm câu nữa em đi đấy!” Nếu không phải do nghĩ cho vết thương trên tay anh, lúc này nhất định cô sẽ đẩy anh vào bồn tắm, không luyến tiếc.
Cảnh Thần Hạo đành nhấc chân vào trong bồn.
Bùi Nhiễm Nhiễm thật sự chỉ tắm qua cho anh, làm ướt người anh xong, xoa một lớp sữa tắm, sau đó dội sạch. Như vậy là xong, cô kéo anh đứng dậy, bước ra và đi một mạch đến bên giường, lật chăn và nói, “ Đi ngủ!”
Cảnh Thần Hạo thật sự đã mệt rồi, nhưng tay anh không buông ra, anh kéo cổ tay cô nằm xuống giường.
“ Trước khi anh ngủ mất có thể bỏ tay em ra không? Em còn đi tắm xong quay lại với anh?” Cảnh Thần Hạo nhắm mắt nghe thấy những lời của cô, anh dần dần lỏng tay.
Cô được giải thoát, lập tức chạy vào phòng tắm.
Ngày mai cho dù có lên trang đầu cô cũng không mong sẽ là với khuôn mặt bây giờ, đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó.
Cô vội vàng ra khỏi phòng tắm, lấy ra điện thoại cập nhật, quả nhiên trên đó đã có không ít thông tin liên quan, gần như có nhiều tin ra ngay khi chuyện vừa xảy ra.
《Tin shock! Sau 5 năm mất tích, Bùi đại tiểu thư xuất hiện dưới thân phận tổng thư ký của Cảnh Thần Hạo》
《Truyền nhân duy nhất về nghề ngọc của Bùi gia, Bùi tiểu thư tái xuất A thành, giờ đây cô là người phụ nữ của Cảnh Thần Hạo, Cảnh Thị có khi nào trở thành Bùi Thị thứ 2?》
Những thông tin như vậy liên tục xuất hiện, ảnh kèm có hình chụp cô tối nay, còn cả những bức ảnh của 5 năm trước, khi cô 20. Gương mặt sau khi hóa trang và bức ảnh khi trước khác xa nhau thật, nhưng sau khi tẩy trang mới phát hiện không khác nhau là mấy.
Cô không cố xem bình luận của độc giả, nhưng đành chịu, weibo họ thiết kế như vậy rồi, cô có thể nhìn rõ những bình luận mắng chửi cô. Chế tạo sản phẩm giả để lừa người khác còn dám ra mặt, mặt cũng chắc chắn là giả rồi.
Cũng có khá nhiều câu tương tự, năm đó chuyện của Bùi gia làm náo loạn A thành, mọi người đều rõ, Bùi gia từng là đại diện cho những thương gia có tim đen chuyên lừa gạt người tiêu dùng, cho dù vậy đến giờ vẫn không thay đổi.
Cô không lo bản thân bị mắng nhiếc, có chuyện gì cô chưa trải qua, cô chỉ lo cho hai đứa nhỏ bị người khác coi thường, mắng chửi.
Cô không tiếp tục xem những thông tin vớ vẩn này nữa, bước đến bên giường nhìn gương mặt yên tĩnh thiêm thiếp ngủ của anh, cô mới phát hiện khi nãy đi ra vẫn chưa lấy chiếc khăn trên tay xuống cho anh.
Cô cúi đầu nhẹ nhàng lấy chiếc khăn ra cho anh, nhìn những miếng băng gạc trên tay, cô càng thấy đau lòng.
“ Cảnh Thần Hạo anh đúng là đồ ngốc!” Cô nhiếc anh một câu, đằng nào anh cũng không nghe thấy.
Cô nhìn thời gian, giờ này vẫn sớm, phát sinh chuyện như vậy, Liêu Vi chắc vẫn chưa được thả?
Cô đặt tay Cảnh Thần Hạo vào trong chăn, quay người bước ra ngoài, tiếng giày cao gót trong không gian tĩnh lặng khá vang tai.
Một phòng trong khách sạn, Liêu Vi đương ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, trước mặt cô cũng chỉ có một chiếc bàn lạnh băng như vậy, một chiếc bàn hình chữ nhật không lớn không nhỏ, trên mặt bàn màu đen kia có những vết lồi lõm, góc phía trên bên phải còn có cả một cái lỗ.
Một cái lỗ với kích thước như vậy làm cô liên tưởng đến hình dáng một viên đạn, người A thành đều biết Cảnh Thần Hạo trắng đen chơi hai phía, nhưng cơ nghiệp của Cảnh Thị lớn như vậy, nhiều lúc, mọi người đều quên mất trái tim của người đàn ông đó máu lạnh biết nhường nào.
Trong căn phòng không mấy rộng kia không có lấy một chiếc cửa sổ, không những vậy, trên đầu cô còn treo lủng lẳng một chiếc đèn, ánh đèn sáng chưng rọi xuống cô, rõ ràng giờ đây là ban đêm lại cảm giác như ban ngày, một bố cục như vậy làm cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bất lực, bực bội và tuyệt vọng......
Âu Dương Lập anh quá máu lạnh, anh cứ bước đi và không đếm xỉa đến sống chết của cô!
Rốt cục cô đã yêu một người đàn ông như thế nào chứ?
Một người đàn ông có thể bỏ vợ lúc cô cần, cô hận Âu Dương Lập, nhưng cô còn hận Bùi Nhiễm Nhiễm hơn nữa, Bùi Nhiễm Nhiễm vần cô xoay vòng vòng, mỗi lần gần lột được mặt nạ của cô, cô vẫn có cách chạy thoát.
Tối hôm đó rõ ràng đã đưa được cô vào trong bể vòi phun nước rồi, cô vẫn có thể may mắn thoát hiểm.
Ánh đèn chói chang kia đột nhiên vụt tắt, thay vào đó là ánh đèn vàng mềm dịu hơn trên vách tường, lẽ nào họ định thả cô?
Cô vừa mừng rỡ vừa căng thẳng nhìn ra cửa, nơi này không mở máy sưởi, trên người cô chỉ mặc mỗi váy tiệc, muốn đứng dậy có chút khó khăn, đôi chân nhỏ của cô hơi run, nhưng cũng không thể làm vơi đi sự mừng rỡ.
Cửa phòng mở ra, Thích Thịnh Thiên tiến vào với một quả táo trên tay, trên tay còn lại cầm một con dao, thấy cô đứng dậy, anh bật cười, “ Âu Dương phu nhân đừng khách sáo, không cần nghênh tiếp tôi đâu!”
Làm gì có chuyện cô muốn đứng dậy nghênh tiếp anh vì khách khí, cô chỉ tưởng rằng anh sẽ thả cô ra!
“ Bao giờ anh mới thả tôi ra khỏi đây? Tôi không muốn ở đây, anh có thể đưa tôi đi gặp Cảnh Thần Hạo, tôi sẽ xin lỗi anh ta trực tiếp!” Giờ này cô cũng không còn cách nào khác, Bùi Nhiễm Nhiễm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Nhưng hình như Cảnh Thần Hạo càng không bỏ qua cho cô, cô không quên tối nay Bùi Nhiễm Nhiễm là do anh kéo đi, cô không thể tưởng tượng nếu hôm nay Cảnh Thần Hạo không đi khỏi, thì hậu quả cho cô sẽ như thế nào!
“ Cô có thể đi bây giờ.” Bùi Nhiễm Nhiễm khoác chiếc áo khoác của Cảnh Thần Hạo bước vào, trong này đúng là khá lạnh, may thay khi nãy Thích Thịnh Thiên có nhắc cô trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.