Chương trước
Chương sau
May mà bên ngoài bây giờ, ánh đèn không sáng, cho dù nhìn thấy lớp trang điểm trên mặt cô nhòe rồi, cũng nhìn không rõ mặt của cô trông như thế nào.
“Trông ra, Âu Dương phu nhân là muốn phụ nữ của tôi chết chung với cô?” Cảnh Thần cúi mắt lạnh lùng nhìn vào cô ta, không biết có phải do vết nước lạnh lẽo trên người anh còn đang nhỏ giọt xuống không, toàn thân đang tỏa ra không khí âm lạnh, rất là đáng sợ.
Liêu Vi ngã xuống đất đang vùng vẫy đứng dậy, tuy rằng ánh sáng vừa nãy hơi tối, nhưng cô ta vẫn nhìn rõ ràng, lớp trang điểm trên mặt cô nhòe rồi.
“Chuyện này là tôi không đúng, cô thừa nhận là lỗi của tôi, hay là cô Bùi bây giờ quay mặt lại, tôi ở trước mặt mọi người xin lỗi cô.” Cô dựa vào kế bên có Âu Dương Lập, ánh mắt không chớp nhìn vào Bùi Nhiễm Nhiễm đang vùi đầu vào lòng Cảnh Thần Hạo.
Cô ta bất chấp lấy sinh mạng của mình ra mới đạt được mục đích như thế, không thể để nó chạy thoát được.
Bùi Nhiễm Nhiễm cắn răng, quả nhiên là giang sơn dễ dổi bản tính khó dời, cô vừa nãy nên khoanh tay đứng nhìn, nhìn thấy cô có nhảy không, có liên quan gì đến cô đâu?
Đúng là tự tạo nghiệp!
Âu Dương Lập cũng nhìn vào Bùi Nhiễm Nhiễm đang hoàn toàn lấy lưng đối mặt với bọn họ, cơ thể cô vì khoác lên áo vest của Đường Sóc, cơ thể che lại không ít, cái đầu ướt nhem, tóc còn đang nhỏ giọt nước lấp lánh.
Liêu Vi không phải lần đầu tiên ở trước mặt anh nói Bùi Dĩ Hàn là Bùi Nhiễm Nhiễm, nếu như cô đúng là Bùi Nhiễm Nhiễm hóa trang, vậy ý của cô chính là để cô ra lộ bộ mặt thật ở trước mặt bọn họ.
Anh có chút kích động, có chút căng thẳng, có chút mong đợi không tên.
“Cảnh tổng, là lỗi của phu nhân tôi, nếu như cô ấy thành thật nhận lỗi, hay là cô Bùi quay lưng lại để cô ấy cúi đầu 90 độ, thành thật biểu thị lời xin lỗi của cô ấy đối với cô.” Anh không nhịn được mở miệng.
Lời Âu Dương Lập vừa dứt, bên tai Liêu Vi còn truyền đến giọng nói của Tào Lệ Phi, “Còn ngây ở đó làm gì, còn không xin lỗi?”
“Hứ, các người xin lỗi cũng phải xem chúng tôi có tình nguyện chấp nhận không.” Cảnh Thần Hạo cười lạnh lùng, đáy mắt hiển thị sự khinh miệt, nhưng lại cúi đầu vẻ mặt dịu dàng với người trong lòng, giọng điệu thân mật, “Hàn Hàn, cô ta muốn kéo em chết chung, hay là chúng ta lấy Liêu thị ra chơi, em nói mấy ngày để nó biết mất được không?”
“Anh quyết định là được.” Giọng của cô vẫn khàn khàn như cũ, chỉ là có chút hơi run rẩy, nước đó đúng là lạnh thật.
Liêu Vi nghe được đối thoại của bọn họ, sắc mặt tức thời trắng bệch, nôn nóng liền nói, “Cảnh tổng, không phải như thế đâu, tôi đúng là tình nguyện xin lỗi, chuyện này không liên quan đến Liêu thị!”
Cảnh Thần Hạo làm sao mà nghe lời cô ta, đã lỡ thời gian nhiều như thế, không thể để lâu được nữa, ẵm lấy cô bước chân nhanh liền đi về phía bên ngoài.
“Cảnh tổng!” Cô ta muốn đuổi theo lên, nhưng bị người đàn ông kế bên kéo lại.
Cô ngẩng đầu nhìn vào người ướt nhem của Âu Dương Lập, “Lập, anh nhất định phải giúp em! Giúp Liêu thị, lúc trước nhờ sự giúp đỡ của Liêu thị, tập đoàn Âu Dương mới có thể phát triển đến quy mô bây giờ, hơn nữa ba em giúp anh nhiều như thế, anh không thể ở lúc quan trọng này, không giúp em!” Lời nói của cô thành cô dẫn đến sự phản cảm của Âu Dương Lập, xung quanh còn có nhiều vị khách đến vậy, ở đám đông nói lời như thế, chẳng phải đánh vào mặt anh sao?
“Anh đương nhiên sẽ giúp em, em là vợ anh mà!” Anh đột nhiên cong người xuống ẵm lấy cô, “Đi thôi, đi tắm nước nóng.”
Hai người này đi như thế, thì không còn phim gì để coi nữa, các vị khách lần lượt đi về.
Đường Tư Điềm vẫn chưa hồi thần từ Bùi Nhiễm Nhiễm vừa nãy tát một tát vào Liêu Vi và giọng điệu thảnh thơi của Cảnh Thần Hạo, “Thư kí Bùi đúng hổ báo!”
“Con gái phải biết bảo vệ bản thân, em cũng vậy.” Đường Sóc lúc này mặc một cái áo sơ mi mỏng, đi vào trong gió lạnh.
Anh vừa nãy cũng suýt nữa nhảy xuống, sau khi nhìn thấy Cảnh Thần Hạo nhảy xuống, liền cảm thấy cô không cần thiết có lần cứu thứ hai, thế là nhanh chóng cởi áo vest ra.
Trên đường về Tiểu Dương tội nghiệp lại bắt đầu phóng nhanh, Bùi Nhiễm Nhiễm cả quá trình co rút dựa vào người anh, đôi tay bỏ vào áo ướt nhẹp của anh, áp sát vào cơ bắp của anh, “Vẫn là anh ấm nhất.”
“Em so anh với ai?” Anh cách bộ vest sạch sẽ ôm cô, cúi đầu nguy hiểm tra hỏi.
“Với bản thân em.” Cô cắn lấy hàm răng đang run rẩy, “Cảnh Thần Hạo, em dự báo sẽ cảm lạnh.”
“Dự báo của em không linh.” Anh bây giờ cảm giác không lạnh chút nào, còn khá nóng đấy.
Đặc biệt người phụ nữ trong lòng không thành thật chút nào, đôi tay đặt vào lòng anh lấy hơi ấm đã thôi, còn nhúc nhích hoài, xem cơ thể anh là lò sưởi tỏa nhiệt lượng sao!
Cô nhắm mắt lại, ở cơ thể anh tìm chỗ ấm nhất, sớm biết lúc vừa nãy lên xe, thì nên đồng ý lời của anh, tháo áo ra, vậy nhất định sẽ ấm hơn so với bây giờ, chí ít nhiệt lượng trên người anh không phải gạt cô.
Hối hận quá đi!
Cho nên cô chỉ có thể sờ qua sờ lại trên người anh, ấm lòng bàn tay ấm lưng bàn tay, chân cũng còn lạnh……
“Cảnh Thần Hạo, chân em lạnh……” Cô ngẩng đầu nhìn vào anh, sau đó tháo giày cao gót ra.
Cơ thể ướt nhẹp của cô cuộn vào ghế da, Cảnh Thần Hạo một tay ôm lấy lưng cô, một tay khác che lấy lòng bàn chân cô, có chút ngứa ngáy, nhưng nhiều hơn thế là ấm áp.
“Mùa đông ngủ cùng anh cũng không cần máy lạnh nữa.” Cô tuy rằng cơ thể lạnh, nhưng trong lòng cô vẫn rất ấm áp.
“Muốn đấy.” Vì bọn bọ rất nhiều lần đi ngủ không mặc áo, vì muốn tránh cảm lạnh, máy lạnh là nên có đấy.
Bọn họ lúc trở về biệt thự, Dương Dương Noãn Noãn đã đi ngủ rồi, Cảnh Thần Hạo ẵm cô nhanh chân lên lầu, mở nước nóng ra, ngay cả áo quần cũng chưa kịp cởi ra, liền để cơ thể cô ấm lên trước.
Trong hơi nóng của vòi sen cởi quần áo, tắm rửa, hai người đứng bên nhau như thế, cảm giác tại sao có chút mập mờ?
“Anh tắm cho em?” Anh cúi đầu nhìn cô, hơi nóng trong phòng tắm khiến khoảng cách giữa bọn họ có chút mông lung.
“Không!” Cô đưa tay sờ lên lớp trang điểm trên mặt, một nắm đấm vào ngực anh, “Cảnh Thần Hạo, anh bây giờ có thể thành thật nói rõ với em rồi chứ! Đồ trang điểm đó là như thế nào?”
Cô hôm nay lúc trang điểm, đã cảm thấy anh hỏi những lời nói đó rất kì lạ, nhưng cũng không hề nghĩ nhiều, nếu như tối nay không có xảy ra chuyện như thế, cô đự đoán trở về Cảnh Thần Hạo đã cho người đổi đồ trang điểm của cô, say này mãi mãi cô không biết được chuyện này rồi.
“Lúc ấy, em cứ không để anh biết được mặt thật của em, một chút kế sách nhỏ mà thôi.” Anh đứng tại chỗ, nghiêm túc giải thích.
Cô lại đấm thêm một cái lên cơ bắp anh, nhẹ nhàng lắm, không dùng sức bấy nhiêu, nhưng giọng điệu lại khá nghiêm khắc, “Anh tối nay ngủ phòng sách!”
“Không, vợ ơi, anh muốn làm ấm giường em.” Anh thử tiếp cận cô, anh đi một bước, Bùi Nhiễm Nhiễm lùi một bước.
“Không cần anh làm, có máy lạnh.”
“Anh bây giờ ra ngoài tháo cái máy lạnh đi!” Anh giả vờ muốn ra ngoài, máy lạnh và anh chỉ có thể để lại một cái, đương nhiên là để lại anh.
“Cảnh Thần Hạo, anh có bị khùng không, về đây!” Đôi mắt lấp lánh của cô nhìn vào lưng sau trơn tru của anh, người đàn ông này nói gió chính là mưa, lập tức phải đi làm ngay.
Còn có thể hành động một chút nữa không?
“Vợ nói đúng.” Anh về lại, một bước không rời khỏi.
Cô chỉ là kêu anh trở về tiếp tục tắm rửa thôi, anh đồng ý cho anh về ép cô vào tường, còn hôn cô nữa?
“Uhm Uhm Uhm……” Cô giơ chân lên đá lên chân anh, tay phải đánh mấy cái vào sau lưng anh, lại không nỡ dùng sức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.