Chương trước
Chương sau
Họ được cho là xuất phát khá muộn, điều này hợp với tính cách của Cảnh Thần Hạo, anh đến được đã là cả một kỳ tích rồi, kỳ vọng anh đến sớm, không thể nào.
Hai người họ xuống xe tiến vào, cả quá trình đó họ nhận được những ánh mắt nghênh đón còn nồng hậu hơn chủ nhân, còn về độ chênh lệch nhan sắc giữa hai người thì người ta chỉ nhìn thêm vài lần rồi cũng đã quen.
Ngược lại, trong đêm, có thể gần như bỏ qua sắc mặt vàng ệch kia, thậm chí còn có cảm giác họ khá xứng đôi.
Đặc biệt là khi mọi người nhìn thấy màu cà vạt của anh trùng với màu váy của cô, giống như phát hiện được tân đại lục vậy, những tin đồn thất thiệt khi trước ầm ỹ như vậy nhưng lại không có cô nào có thể gần gũi được với Cảnh tổng mà chỉ có người phụ nữ vừa già vừa xấu này lại được anh ngàn vạn yêu chiều như vậy.
Cà vạt phối hợp với màu váy, có thứ gì có thể rõ ràng hơn điều này không?
Không có!
“ Cảnh tổng, làm khó cho anh rồi.” Cô đột nhiên cười, nói.
Soái ca và cô gái xấu xí, câu này vừa lọt vào tai cô.
“ Không có gì.” Anh quàng tay ôm eo cô tiến vào trong, rồi cúi đầu thì thầm bên tai cô, “ Tối nay em không được rời anh nửa bước.”
“ Vậy không được, em có việc phải làm.” Không những cô sẽ phải rời anh nửa bước mà còn thêm rất nhiều bước nữa.
Anh ôm chặt lấy eo cô, gần như dít ra từng từ, “ Em dám!”
Nhưng những lời đe dọa như vậy, trong mắt mọi người chỉ như họ đang tình cảm với nhau.
“ Anh có nhiệm vụ quan trọng hơn.” Cô cười, nghiêng đầu nói vào tai anh, “ Anh chịu trách nhiệm thu hút sự chú ý.”
Như vậy cô mới dễ hành động!
“ Không được rời khỏi tầm nhìn của anh.” Anh hạ thấp yêu cầu, đây là mức độ chịu đựng lớn nhất mà anh có thể đưa ra.
“ Ok!” Vậy cô cứ quan sát trước, kiểu gì cũng có cơ hội.
Âu Dương Lập và Liêu Vi đương nâng ly rượu tiến về phía hai người, Liêu Vi dùng ánh mắt khác thường nhìn cô một cái rõ hàm ý, rồi cô ta hơi nghiêng đầu đưa ly rượu ra trước, “ Cảnh tổng và thư ký Bùi đúng là ân ái quá.”
“ Đương nhiên.” Cảnh Thần Hạo tiện tay lấy một ly rượu và một ly nước ép trái cây trên khay của người phục vụ.
Bùi Nhiễm Nhiễm đón lấy ly nước trái cây anh đưa, cô đưa lên lắc lắc trước Liêu Vi rồi không nói gì mà uống một ngụm.
Âu Dương Lập khi nãy nhìn thấy cô đã thấy khó rời mắt, dáng vẻ của cô khi mặc chiếc váy màu tím quá giống với Bùi Nhiễm Nhiễm.
“ Vợ yêu của chủ tịch Âu Dương đang ở ngay cạnh, anh nhìn người phụ nữ của tôi như vậy, hình như không được lịch sự cho lắm.” Cảnh Thần Hạo nhích chiếc ly lên, ôm eo cô tỏ ý muốn rời đi, khi nãy lúc lấy rượu anh đã liếc thấy Đường Sóc.
Hơn nữa anh hoàn toàn không muốn Âu Dương Lập nhìn cô với ánh mắt như vậy, khiến người khác vô cùng khó chịu.
Cô cứ đi theo Cảnh Thần Hạo, ánh mắt cô cứ đưa theo những người khách đến dự tiệc, có người thì cô quen, có người cô không quen, hơn nữa lúc này, Tào Lệ Phi đương cười nói với mấy người phụ nữ ăn mặc diêm dúa cùng tư thế khá kiêu ngạo, cái cách bà ta nói chuyện và diễn tả vẫn mang nặng cái vẻ giả tình giả nghĩa khi xưa.
Đã 5 năm, trừ những nếp nhăn trên mặt nhiều thêm, ngoài ra chẳng có gì thay đổi.
“ Anh Hạo!” Giọng của Đường Tư Điềm vọng đến, cô mới giật mình thoát khỏi sự mông lung.
“ Em đã nói nhất định sẽ gặp được Hạo ca ca mà!” Đường Tư Điềm tươi cười nhìn anh, nhưng khi thấy người phụ nữ cạnh anh, sắc mặt cô khó chịu thấy rõ.
“ Đường tổng, cô Đường.” Cô cố ý chào hỏi xa lạ, ánh mắt lại tiếp tục lạc trôi.
Đường Sóc gật đầu, như tỏ ý chào lại, anh nâng ly chạm với Cảnh Thần Hạo, “ Không ngờ cậu đến thật.”
Thường thì những buổi tiệc như vậy anh sẽ không xuất hiện chứ đừng nói là tiệc của nhà Âu Dương.
“ Đời thì kiểu gì chẳng có chuyện lạ.” Anh uống ly rượu trong tay, đuôi mắt vẫn liếc sang Bùi Nhiễm Nhiễm.
Đột nhiên cơ thể cô bị kéo nhích lại, cô quay đầu với ánh mắt nhìn vào anh, không hiểu có chuyện gì.
Anh cúi đầu tiến lại gần bên tai cô, nhỏ to, “ Em như vậy trông rất giống đang tìm con mồi, anh đang ở ngay cạnh em, giữ thể diện cho anh với chứ.”
Trong đại sảnh, ánh đèn sáng lóa chiếu lên người họ, càng khiến họ nổi bật. Khi nãy trước cửa không nhìn rõ vì hơi tối thì dưới ánh đèn sáng, họ vẫn rất xứng đôi.
Cô gật gật đầu.
Tư thế này khiến anh đột nhiên rất muốn hôn cô, nhưng anh lại nhớ đến những vấn đề nghiêm trọng khác nên áp chế đi tham vọng của mình, anh nhanh chóng rời khỏi gương mặt cô, quay sang nói chuyện với Đường Sóc.
Dần già, có nhiều người tiến đến nói chuyện với anh, cho dù gần đây có xuất hiện chuyện về Hoắc Đông, dù sao cũng là cơ hội để được nói chuyện với Cảnh tổng, những người mới xuất hiện muốn làm thân, lôi kéo khá nhiều.
Cô cũng từ từ rời xa được ví trí bên cạnh anh. Cô tìm đến một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống. Phía đối diện lập tức xuất hiện Đường Tư Điềm, người phụ nữ đã quan sát cô cả tối.
“ Cô muốn nói gì cứ nói, đừng lãng phí thời gian của tôi.” Cô bỏ ly nước xuống bàn, rồi tiện tay lấy từ phục vụ một ly rượu.
“ Cô phỏng theo người phụ nữ đó, vui lắm sao?” Cô ta nhìn lên chiếc váy màu tím kia, nhớ lại Bùi Nhiễm Nhiễm.
Cô thật sự muốn cười lớn, nhưng lại không làm vậy.
“ Cô Đường đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu?” Đôi môi đỏ của cô nhấp vào miệng ly, ánh mắt cũng vẫn không dừng lại trên người Tư Điềm.
Cô đến đây không phải để xem Đường Tư Điềm, mà là đến để xem xem những người có quan hệ với Tào Lệ Phi.
Khi nãy cô ta cũng đã đi gặp Cảnh Thần Hạo rồi, không biết hai người nói những gì, không đến 1 phút sau cô ta đã rời đi, dáng vẻ khá mừng rỡ.
“ Tôi cho cô xem thứ này cô sẽ hiểu thôi.” Đột nhiên cô ta đứng dậy ngồi sang cạnh bên cô, lấy điện thoại chìa ra.
Cô vẫn tiếp tục nhìn đám đông, so với thứ trong tay cô ta, những con người đi đi lại lại kia, những con người mà có thể có liên quan đến chuyện năm đó mới làm cô thấy hứng thú.
Đường Tư Điềm lướt mấy cái trên màn hình điện thoại, chìa ra trước mặt cô, “ Này, chính là cô ấy!”
Cô nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp quyển rũ kia, đây hình như là tấm ảnh của cô cả 6,7 năm rồi, gương mặt hơi đỏ, bối cảnh là trường nuôi ngựa, sau lưng cô còn có một con, mái tóc đen láy của cô tung bay, cả gương mặt đang cười rất tươi, một nụ cười thật sự.
Bức ảnh này hình như là Âu Dương Lập tìm được, họ cùng nhau đi trường nuôi ngựa.
“ Ý cô là, người phụ nữ mà Cảnh tổng thích là cô ấy?” Cô cười phản vấn, chỉ có cái, nụ cười này khá miễn cưỡng.
“ Đúng thế!” Cô ta thu lại điện thoại, rồi tự mình ngồi nhìn chăm chăm vào đó.
“ Vậy cô còn cố theo đuổi làm gì?”
“ Cô ấy đi rồi, sao tôi lại không được theo đuổi tiếp chứ, hơn nữa dù sao tôi với cô, chắc chắn tôi mới là người xứng với Hạo ca hơn! Cô là mẹ độc thân, dựa vào cái gì chứ.” Cô ta đút lại điện thoại vào túi xách, xong cầm ly rượu trên bàn lên.
Cô cũng đã lười phải trả lời mấy câu hỏi không có chút dinh dưỡng này, tự uống mấy ngụm.
“ Tôi biết cô lại định nói đi hỏi Hạo ca chứ gì, đúng là không hiểu, sao Hạo ca lại thích cô được kia chứ.” Đường Tư Điềm rất bất mãn, nói.
Cô nghiêng đầu nhìn cô ta cười nói, “ Cô Đường, có câu nói, trong mắt người tình luôn có Tây Thi, cô nghe chưa? Tôi có xấu, anh ấy cũng thích, cô có đẹp, anh ấy không thích cô. Cái đẹp của cô trong mắt anh ấy cũng chỉ để dưỡng mắt thôi, chẳng còn công dụng gì khác.
Hơn nữa, Cảnh Thần Hạo lại chỉ không nhớ mặt phụ nữ, chắc đến giờ cũng còn chẳng nhớ mặt Đường Tư Điềm trông như thế nào.
“ Trong mắt người tình luôn có Tây Thi? Hạo ca lẽ nào gặp cô là tiếng sét ái tình? Có thích cô thế nào thì cũng nhận biết dung nhan của cô chứ! Không thể gặp cô một cái là như gặp được tiên nữ giáng trần chứ?” Cô ta bất mãn, với cự ly gần như vậy dò thám, nghe tiếng nói khàn khàn của cô, thực ra cô ta cũng không ghét, chẳng qua chỉ là không thích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.