Chương trước
Chương sau
Nói chuyện thì nói chuyện, đột nhiên tiến gần như thế làm gì?
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, lấy dáng vẻ của thư ký để trả lời câu hỏi của anh, “Chả có tí quan hệ gì với cô, qua 1 thời gian thực hiện, ngày nào em cũng đi đón Dương Dương Noãn Noãn rất hay làm lỡ công việc.”
“Vấn đề này đã được giải quyết,” Không phải Đường Tư Điềm là được, anh thật không muốn mấy cô gái suốt ngày cứ lượn qua lượn lại trước mặt anh.
“Khi nào?”
Giải quyết rồi? Sao cô không biết?
Người trả lời cô là anh chàng có khuôn mặt mà lay động lòng dân mà gương mặt này càng lúc càng tiến gần cô.
“Tiểu Dương! Hôm nay anh để Tiểu Dương ở đây để bồi dưỡng tình cảm, sau này để Tiểu Dương đi đón chúng.” Cô còn có thể nói gì, nếu đã giải quyết, cô chỉ đành ngoan ngoãn làm thư ký của anh.
“Thông minh.” Cảnh Thần Hạo nhéo tai cô, nhẹ nhàng mím môi ngậm nhẹ rồi đi.
Lúc đi ra khỏi thang máy, cô rất tự nhiên giữ khoảng cách với anh, Thích Thịnh Thiên chạy như điên qua đó, đặt biệt nhìn vào ngón tay cô, phát hiện không có nhẫn, đôi mắt phát sáng.
Tối qua sau khi tháo ra thì cô không đeo vào nữa, Cảnh Thần Hạo hôm nay có chút bực bội, không để ý đến, cô theo quán tính cũng không đeo.
Thích Thịnh Thiên vội theo Cảnh Thần Hạo vào phòng làm việc, rồi đưa người đóng cửa lại, anh ta chịu hết nổi rồi.
“Anh Cảnh? Chuyện gì đây hả? Làm ba kế cũng vui như thế sao?” Hôm qua anh lại rời công ty sớm để cùng với Bùi Dĩ Hàn đi đón tụi nhỏ, đây thật sự làm kinh động tam quan của hắn.
Mắt Cảnh Thần Hạo khẽ nhướn lên, hai từ “ba kế” từ miệng anh thốt ra, mạnh mẽ, rõ ràng, anh không thích cách gọi này.
Cảm giác được anh không vui, Thích Thịnh Thiên đang ngơ người ra bỗng có phản ứng, “ Xem ra anh Cảnh và con trai con gái tương lai quan hệ khá tốt! Vậy là tớ sắp thành chú rồi!”
“Ừm.” Bây giờ làm chú không phải là không thể.
Thích Thịnh Thiên nhìn anh ngồi xuống, cũng ngồi đối diện anh, “Hoắc Thị có thể thâu tóm rồi?”
Cảnh Thần Hạo lạnh lùng đáp, “Ừm.”
Tuy bình thường anh khá ngầu, lạnh lùng đã thành thói quen, hôm nay chẳng phải ngày vui sao? Sao anh vẫn cứ lạnh lùng vậy, con mèo đáng chết!
“Cảnh Tổng, tin trên mạng, có thật là?” Anh làm tư thế chuẩn bị “tản chạy.”
Cảnh Thần Hạo cuối cùng cũng liếc anh ta, “Không cần.”
Thích Thịnh Thiên hiểu liền gật đầu, lời đồn bậy bả đều là vậy, truyền đi truyền lại sẽ thành sự thật, cách của Cảnh Thần Hạo không tệ.
Không đúng, bọn họ là thật rồi sao!
Bùi Dĩ Hàn ngoài bề ngoài hơi già dặn ra, các mặt khác cũng không tệ, năng lực công việc không tệ, tính cách cũng không tệ, còn có thể đẻ.
Cảnh Thần Hạo thấy anh ta còn chưa đi, liền mở miệng căn dặn, “Thịnh Cảnh, Cảnh Thiên, trung tâm mua sắm Cảnh Thế tủ chuyên dùng Châu Bảo Ngọc Khí của tập đoàn Âu Dương còn 1 tháng nữa tới hạng, việc ký tiếp hợp đồng để Bùi Dĩ Hàn phụ trách!”
“Trước đây không phải là…” Thích Thịnh Thiên nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh ta, lập tức sửa ngay, “Được, không vấn đề!”
Biệt thự nhà Âu Dương.
Liêu Vi mặc chiếc đầm màu đỏ ngồi trên ghế sofa, ly trà bốc hơi nóng đó đã trở nên có chút nguội, cô lấy ipad ra lướt mấy trang mạng, không uống ngụm nào.
Cảnh Thần Hạo ở bên cạnh Bùi Dĩ Hàn?
Cô hằng giọng một tiếng, sao lại có thể, trừ phi Bùi Dĩ Hàn là Bùi Nhiễm Nhiễm, nếu không họ sẽ không ở bên nhau.
Cô nhất định phải tra ra rốt cuộc Bùi Dĩ Hàn tính làm gì, còn Trường mầm non Thất Thái Quang đó? Đi xem con của cô ta sẽ rõ!
Cô đặt ipad xuống, quay người đi vài bước, cô đứng dạy thì thấy Tào Lệ Phi đang đi vào, sắc mặt cô lập tức nở nụ cười, chạy ra đón tiếp.
“Mẹ, sao mẹ rảnh qua đây?” Cô cười nhẹ nhìn bà, vừa nhìn là biết có chuyện không lành.
Tào Lệ Phi liếc nhìn cô, hướng đi vào trong, “Con nhìn con kìa, cả ngày ở trong nhà, ở trong nhà có thể có bầu không? Sao con không điều dưỡng thân thể mình?”
“Đương nhiên có, sức khỏe con tốt lắm.” Nhưng không ở chung phòng, Âu Dương Lập cũng không về nhà, sức khỏe tốt thì được gì.
“Tốt nhất là con có đứa cháu cho mẹ?” Tào Lệ Phi ngồi xuống ghế, nhìn ly trà trên bàn, “Không phải nói với con rồi sao, con phải uống nhiều sữa?”
“Mẹ, con đâu có uống!” Mặc cô nở nụ cười, ngoan ngoãn bưng ly trà cho Tào Lệ Phi.
“Lập Nhi đứa trẻ đó 5 năm trước tính cách hướng ngoại, ta bảo con có con sớm là vì tốt cho con, hắn sẽ không ra ngoài cặp người phụ nữ khác, con thật là mong rằng có ngày nào đó hắn rước con đàn bà khác về lên mặt với con sao?” Tào Lệ Phi thật lòng thích cô ta, năm đó Âu Dương Lập 1 lòng muốn cưới Bùi Nhiễm Nhiễm làm vợ, nhưng bọn họ không thể ở bên nhau, chẳng phải là để thành toàn cho cô sao.
Nhưng giờ thì sao?
Đã 5 năm, ngay đến trái tim của người đàn ông cũng không nắm được, chứ đừng nói đẻ cho nhà họ Âu Dương 1 mụn con!
“Đương nhiên không phải, mẹ chuyện này con sẽ nói với anh ấy, gần đây công việc anh ấy bận!” Bận đến không có thười gian về nhà, không biết đang lên giường với con nào!
“Con còn nói thay nó, mình không biết tranh giành, vô tích sự, không lo nhanh chóng đẻ đứa con để củng cố địa vị của mình, mẹ nên chửi con ngốc hay là..?” Bà nhìn con dâu trước mặt, lòng không biết nói gì.
5 năm chưa có cháu là nỗi đau của bà, kết hôn trễ hơn hai tụi nó, giờ con đã biết chạy rồi, còn tụi nó thì sao?
Đến có bầu còn chưa có!
Liêu Vi trong lòng tự nhiên thấy khó chịu, tháng nào Tào Lệ Phi cũng nhắc đến việc có bầu, rõ ràng là muốn tốt cho cô, nhưng cô cứ cảm thấy nếu không đẻ được đứa con, có thể Tào Lệ Phi sẽ ép cô và Âu Dương Lập ly hôn.
Cô tuyệt đối không để chuyện này xảy ra.
Cô đón nhận ly trà từ tay người giúp việc, dịu dàng đưa đến trước mặt Tào Lệ Phi, ngoan ngoãn vô cùng, “mẹ, uống trà.”
“Không uống không uống, ta hẹn với bà Trương đánh mạc chược, nhân tiện qua đó xem” bà nói xong ngồi dậy khỏi ghế, liếc nhìn ly trà đang nóng hổi trên tay cô, “Để tâm nhiều tí lên người của Lập, nó không về con không biết tìm cách sao! Mẹ chờ tin tốt của con!”
Liêu Vi gật đầu, đôi tay tự nhiên nắm chặt ly trà, nhiệt độ nóng xém ly làm cô buồn tay, nhưng cô vẫn không đặt ly trà xuống, “dạ, con sẽ cố gắng.”
Nhìn thấy Tào Lệ Phi ra khỏi cổng lớn, cô lập tức đặt ly trà xuống, nhìn đôi tay đỏ do bị bỏng của mình, nhìn không được rên lên, “Xứ!”
Cô đứng nguyên tại chỗ nhớ lại ánh mắt Âu Dương Lập mỗi lần gặp Bùi Dĩ Hàn, khiến cô không thể không nhớ đến Bùi Nhiễm Nhiễm, không giải quyết xong chuyện này, Âu Dương Lập sẽ không còn tâm tư về nhà, mình cũng không còn tâm tư có bầu.
Nghĩ tới đây, cô lập tức quay người đi lên lầu thau dồi, nhất định phải đi thăm dò thử.

Trên con đường đối diện Trường mầm non Thất Thái Quang, dưới tán lá xanh um của một cây lớn có chiếc xe màu đỏ ngừng ở đó.
Đường Tư Điềm đeo kính râm nhìn vào cổng lớn, miệng chu lên, thực tình không muốn rút điện thoại ra gọi cho Đường Sóc.
Hôm qua cô vô tình thấy trên mạng tin tức hình ảnh giữa Cảnh Thần Hạo và Bùi Dĩ Hàn, vừa nhìn là đã nhận ra Trường mầm non Thất Thái Quang, cô muốn qua đây điều tra tư liệu của Bùi Dĩ Hàn, còn tìm phóng viên đến nhà cô.
Nhưng không ngờ Cảnh Thần Hạo lại có mặt ở nhà cô ta, còn nói gì mà đang theo đuổi cô, dưới ánh đèn trong nhà, Cảnh Thần Hạo đang ôm eo cô, động tác thân mật vậy mà là theo đuổi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.