Trên ban công tầng hai, không còn cánh nhà báo, họ có thể thoải mái trò chuyện, nhưng Bùi Nhiễm Nhiễm lúc này lại đang ngậm cục tức. “ Ngày mai nếu mấy người nhà báo kia đến trường mẫu giáo chụp ảnh của Dương Dương thì khác nào em bị lộ mất?” Cô lại không hề muốn lộ thân phận sớm như vậy. “ Cùng lắm sẽ nghĩ là chúng ta có con, em không thừa nhận, anh không thừa nhận thì ai biết em là Bùi Nhiễm Nhiễm?” Cảnh Thần Hạo không quan trọng hóa vấn đề mà tiến về phía cô, gương mặt tuấn tú kia cứ thế áp sát lại cô, gần đến mức chỉ còn cách khoảng một ngón tay, anh mới tiếp tục nói, “ Giờ thì anh nghĩ em nên giải thích cho anh về Đường Sóc sẽ tốt hơn.” “ À, đúng rồi! Cảm ơn anh đã nhắc nhở em, trường mẫu giáo đó là do gia đình Đường Sóc mở, em cũng có thể tìm anh ấy giúp.” Cô lùi lại một bước, đưa tay với lấy điện thoại. Cô vừa cầm được điện thoại liền bị Cảnh Thần Hạo đoạt lấy. “ Cảnh Thần Hạo!” Cô ngước lên đợi anh, sắc da vàng dưới ánh đèn vàng mềm mại mang một vẻ đẹp tinh tế, dưới đôi bờ mi dài cong vút là cặp mắt nâu sẫm nhìn chăm chăm vào anh. “ Anh......” Cảnh Thần Hạo vừa nói, điện thoại của anh liền réo lên. Anh lấy điện thoại ra xem, nhưng không bắt máy. Thấy hành động của anh, cô cũng chẳng bận tâm xem ai gọi đến mà chỉ chìa tay ra, “ Trả điện thoại cho em, còn nữa, anh đi được rồi đấy.” “ Tối mai mời nhóm Đường Sóc ăn tối, người khác có thể không biết nhưng họ là anh em của anh, sẽ không để lộ ra ngoài đâu.” Anh phải tuyên bố chủ quyền một lần nữa mới được. Tranh giành phụ nữ với người anh em của mình là một chuyện hơi hoang đường, anh phải dập tắt bất cứ hy vọng nào còn sót lại của đối phương. “ Anh có bao nhiêu cô bạn gái tin đồn, lấy tư cách gì mà quản chuyện của em? Trả điện thoại cho em!” Cô vốn định giải thích với anh nhưng giờ cô bực mình rồi, khỏi giải thích. Cô bị gì cũng chẳng quan trọng, cô chỉ không muốn người khác làm tổn thương đến Dương Dương và Noãn Noãn, đặc biệt là với thân phận của cô khi trước, nếu bị lộ, cái cách mà Bùi gia lụi bại nhất định sẽ bị chê cười, dè bỉu. Cho nên, kế hoạch của cô là sau khi trả lại sự trong sạch cho Bùi gia, nếu cần cô mới tiết lộ thân phận. Bồng bột phút chốc để anh đi theo, không ngờ hậu quả lại lớn đến vậy. Ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung, như có một dòng điện đang tóe lửa vậy, điện thoại của Cảnh Thần Hạo lại reo lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. “ Mau bắt máy đi.” Bà ấy gọi đến hết lần này đến lần khác như vậy chắc chắn có chuyện gì. “ Em có chắc muốn anh bắt máy?” Cảnh Thần Hạo quay mặt màn hình điện thoại về phía cô. Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy một chữ ‘ Mẹ’ trên màn hình. Cô nuốt nước bọt, “ Đừng nói năng linh tinh.” “ Thế nào là nói năng linh tinh?” Anh lấy điện thoại lại, ngón tay dài lướt qua màn hình, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. Nhìn anh bắt máy, cô định nhân cơ hội lấy lại điện thoại của mình từ tay anh, nhưng cô vừa đưa tay ra, Cảnh Thần Hạo lại nhấc điện thoại lên cao quá đầu. Anh vốn đã cao hơn cô một khoảng, cô lại đi dép bệt, với cách biệt chiều cao như vậy, rõ ràng là đang bắt nạt cô mà. Cô bực mình lườm anh một cái rồi quay về phòng! Cảnh Thần Hạo cười nhìn cô quay đi, tay trái vờn chiếc điện thoại của cô, anh cũng không quên trả lời câu hỏi của Tô Nhược Nhã, “ Mẹ nói muốn bế cháu đi chơi lang thang, nhưng đứa bé sơ sinh thì mẹ không vừa ý, con sẽ tìm cho mẹ đứa cháu mà mẹ vừa ý nhé.” “ Mẹ nói là con của con ấy, không phải con người khác!” Tô Nhược Nhã đứng ngồi không yên, lần đầu bà cảm thấy bất an không biết bà ép anh lấy vợ có phải là sai hay không. Nếu không cũng không ép anh đến nỗi như bây giờ, chẳng ngờ anh đi kiếm một người phụ nữ có con rồi. Mặc dù bà thấy cô thư ký đó cũng không tồi, nhưng trông không được vừa mắt cho lắm, lại còn có con rồi nữa, nói gì cũng không nên thiếu suy nghĩ mà đi kiếm một singlemom như vậy chứ! “ Chúng con kết hôn rồi thì dều là con của con.” Hơn nữa chúng đúng là con của anh mà. “ Hạo nhi, sau này mẹ không bắt ép con nữa, con cứ bình tĩnh chọn thôi, đừng có thiếu suy nghĩ nhé, chuyện này chúng ta còn nói chuyện tiếp được. Con biết chưa?” Bà cẩn thận xác nhận lại với anh, chỉ sợ Cảnh Thần Hạo lại bồng bột kết hôn luôn. “ Không cần phải thương lượng gì đâu, con chắc chắn sẽ lấy cô ấy.” Anh vừa nói vừa đi vào bên trong. “ Hạo nhi! Con đừng dọa mẹ, người già rồi, dễ bị bệnh tim lắm, không nói giỡn được đâu.” Tô Nhược Nhã sờ lên ngực mình, người hầu gần đó lập tức mang trà đến cho bà. “ Vậy mẹ cứ tập làm quen đi, con đi củng cố tình cảm đây.” Anh nói rồi tắt máy, chắc Tô Nhược Nhã cũng không gọi lại cho anh nữa. Khi anh vào phòng, Noãn Noãn đã ngủ rồi, nên anh xuống lầu, khi anh chưa bước xuống dưới đã nghe thấy tiếng gào của cô. “ Cảnh Thần Hạo! Anh xuống đây cho tôi!” Cô cảm thấy thái độ điềm tĩnh mọi khi của mình luôn hoàn toàn biến mất khi gặp chuyện liên quan đến Cảnh Thần Hạo, hôm nay cảm giác này càng rõ ràng hơn. “ Nhớ anh rồi à?” Cảnh Thần Hạo chớp mắt với cô một cái rồi bước nhanh hơn xuống lầu. “ Ha! Cảnh Thần Hạo anh được lắm!” Cô khoanh tay trước ngực tiến tới phía anh, “ Lâm Tri Hiểu đang tăng ca, anh không biết xấu hổ mà chuyển đồ đạc của anh vào phòng em từ khi nào vậy?” Nhất định là đã thông đồng với Lâm Tri Hiểu rồi, mới lấy được chìa khóa nhà của cô ấy, rồi sớm có dự định ở nhờ đây, nhưng không những cô ngốc đến độ để anh cùng đi đón Noãn Noãn, lại còn bị chụp lén nữa, anh thì sao, đường đường chính chính bước chân vào cửa nhà luôn. “ Em và các con không tới ở chỗ anh thì anh chỉ có thể đến đây ở thôi.” Anh tươi cười bước xuống, đuôi mắt liếc thấy Dương Dương đang đứng trước cửa phòng. “ Dương Dương, muộn lắm rồi, con nên đi ngủ rồi.” Anh hơi khuỵu người nói chuyện với con. Dương Dương không hề sợ sệt, nhìn anh nói, “ Mami, tối nay ngủ cùng con nhé.” “ Con là tiểu nam nhi, không nên để mẹ phải ngủ cùng nữa, ngoan, tự đi ngủ đi.” Đó là vợ anh mà! Bản thân anh còn chưa ngủ được mấy lần! Sao có thể để tiểu tử này cướp mất phúc lợi của anh chứ. Không thể được, tuyệt đối không được. “ Daddy là đại nam nhi, vậy thì càng không cần mami phải ngủ cùng nữa rồi.” Dương Dương ngẩng đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm đứng cạnh đó, nó chìa tay nắm lấy mẹ, “ Mami, phòng của dì Tri Hiểu còn trống, để daddy ấy ngủ ở đó vậy!” “ Được!” Đương nhiên cô rất vui lòng, đến lúc quan trọng đúng là con mình mới là chỗ dựa. Cô cúi người bế bổng thằng bé, nhìn gương mặt đen đi vài phần của Cảnh Thần Hạo, cô vui sướng trong lòng. Cảnh Thần Hạo không vui nhìn hai người, Dương Dương, con muốn điện thoại hay mami? Chỉ được chọn một thôi nhé.” Bùi Nhiễm Nhiễm hận một nỗi cái lườm của cô không phóng được phi tiêu, găm Cảnh Thần Hạo kia vào tường, sao người đàn ông này lại lắm thủ thuật thế không biết. “ Đành vậy thôi, mami ngủ với Noãn Noãn, daddy đưa điện thoại cho con.” Dương Dương nói rồi buông đôi tay nhỏ bé của mình ra. Bùi Nhiễm Nhiễm tặng cho con trai một ánh nhìn âu yếm, đúng là con trai mẹ. Giỏi! Nếu khi nãy mặt Cảnh Thần Hạo đen đi vài độ thì giờ này là đen hẳn, hận một nỗi không thể xông tới ôm Dương Dương đi luôn cho rồi. Thằng qúy tử này chuyên môn nghịch lại anh thì phải? “ Anh là người lớn, định chấp nhặt với trẻ con sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm cũng mở miệng nói giúp con trai, chuyện tối nay cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]