*Ý chỉ khó mà giang sơn lại quật khởi.
5 năm trước, nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện, cô sẽ cảm thấy không muốn để cho người đàn ông khác chạm vào mình nên sẽ tự đắm mình vào dòng nước lạnh, từ nay không còn có Bùi Nhiễm Nhiễm nữa.
Đôi môi hồng mọng khẽ mở, từng chữ từng chữ rõ ràng, “ Anh có thích em không?”
“ Không.” Anh trả lời rất nhanh, gần như không cần phải suy nghĩ.
Anh không hề thích cô, mà đó là tình yêu.
“ Thế anh còn cưới em, trêu em vui lắm à?” Cô nỗ lực giằng ra khỏi đôi bàn tay cứng như thép của anh, nhưng lại bị anh túm chặt hơn.
“ Bùi Nhiễm Nhiễm, em là đồ ngốc sao?” Anh cũng chẳng cần biết nữa, tay kéo cô vào lòng, gần như dít răng từng từ, “ Không ăn nữa, ăn uống gì! Về nhà lấy chứng minh đi đăng ký, ngày nào chưa đặt được tên em vào hộ khẩu nhà anh, anh còn cảm thấy chưa yên!”
“ Hả......” Cô còn chưa có đủ thời gian để suy nghĩ thì bị anh bế xuống giường, “ Cảnh Thần Hạo thả em xuống! Em tự đi được!”
“ Nghe nói giày của em tối qua đã hy sinh oanh liệt rồi à.” Bước chân của anh rất nhanh, hận một nỗi không thể bế cô tiến thẳng đến phòng dân chính đăng ký!
“ Em không biết, mau thả em xuống! Em muốn tự di!” Đôi chân cô không ngừng vẫy vùng, cốc sữa trong tay đang do dự có nên đập lên đầu Cảnh Thần Hạo hay không.
Nếu đập vào đầu anh, anh mà ngất đi, bản thân cô chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657112/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.