Chẳng lẽ cô chưa nghe qua cái gì gọi là mười ngón tay liền với lòng bàn tay sao? Huống chi là cả cánh tay.” Người anh ngửa ra sau, cách bàn làm việc một khoảng, “qua đây đút tôi ăn.”
“Đút anh...... ăn?” Cô có chút không tin đẩy cặp kính đen trên sống mũi lên, bộ dạng đó cũng quá thản nhiên đi.
“Cô là thư ký của tôi, đây là chức trách của cô, huống chi tôi bị thương.” Anh giơ tay trái bị thương lên, cánh tay quấn lấy băng gạc huơ qua huơ lại trước mặt cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm chậm rãi xê dịch bước chân, cô tin Cảnh Thần Hạo tuyệt đối có thể ăn cơm bằng 1 tay, mà anh ta bây giờ nhất định là cố ý.
Làm sao bây giờ, rất muốn nói thẳng với anh ta, dựa theo cách sống đối đầu nhau như lúc trước của bọn họ, tuyệt đối sẽ không đút cơm cho anh.
Cô nhịn, vì đại cục phải nhịn, đút cơm thôi mà, nhìn khuôn mặt đẹp trai như mặt của Dương Dương kia, cô xem như là đút cơm cho Dương Dương ăn là được.
Nghĩ vậy cô nhẹ nhõm hơn nhiều, trên khuôn mặt vàng như nến cũng dần trở nên dịu dàng và có chút ý cười, coi là thật cầm đũa đút cho anh ăn.
Cảnh Thần Hạo cũng không nghĩ tới cô nhanh vậy đã thỏa hiệp, đồ ăn tươi ngon đưa tới trước mặt anh mới phản ứng lại là thật sự đang đút cơm cho anh ăn.
Bị thương thế cũng rất đáng, có thể cố gắng không đuổi Thích Thịnh Thiên ra ngoài, nhưng không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua cho cậu ta nói bậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657090/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.