Chương trước
Chương sau
Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy cô ta chắc chắn bị khùng rồi, Cảnh Thần Hạo đi bệnh viện thì có liên can gì đến cô ta?
Không thể nói như vậy, dù gì cũng là sếp của cô ta, chỉ có một chút quan hệ nhỏ nhoi đó thôi, tốt hơn vẫn nên đến thăm anh ta.
Đến trước cửa bệnh viện An Như, cô ta đi một mạch vào, mùi thuốc khử trùng nồng nặc bên chóp mũi cô, người qua lại trong bệnh viện luôn tấp nập.
Cô ta vừa đi vừa cầm lấy điện thoại, ngón tay trượt ngang màn hình giá lạnh, cô ta vẫn không nghĩ đến Cảnh Thần Hạo đang mắc bệnh gì, không phải là bệnh nan y chứ? Không đến nổi xui xẻo vậy chứ?
Đáng chết, cô ta nên hỏi rõ Thích Thịnh Thiên mới được, hại đến bản thân suốt ngày luôn căng thẳng, căng thẳng đến không ra hồn nên mới đến đây.
Thế là cô ta liền bấm số gọi điện thoại cho Cảnh Thần Hạo, đặt bên tai nghe tiếng nhạc chờ thân quen, khi điện thoại được nhấc lên, trong lòng cô ta bỗng nhiên hồi hộp, tuyệt đối không phải là bệnh nan y khó chữa gì.
"Cảnh tổng, ngài đang ở đâu? Tôi đại diện toàn thể nhân viên của Cảnh Thị đến thăm ngài." Cô ta đứng trước thang máy, ánh mắt nhìn chằm vào những dãy số không ngừng đi lên.
Âm thanh xung quanh rất nhốn nháo, nhưng mà cô ta vẫn nghe rất rõ câu trả lời của anh ta, "phòng khám lầu 3 khoa ngoại"
Cô ta lập tức ấn vào chiếc thang máy trước mặt, nhưng mà thang máy vẫn đang đi lên, lầu 3 có vẻ như không cao lắm, cầm lấy điện thoại không cần đợi thang máy trở xuống, liền leo thang bộ.
Chạy một mạch không kịp thở lên cầu thang, thẳng hướng đến phòng ngoại khoa.
Tay trái của Cảnh Thần Hạo đang quấn lấy băng gạt, dường như đang lắng nghe bác sĩ dặn dò nhưng việc cần chú ý, ánh mắt vô ý thoáng nhìn thấy Bùi Dĩ Hàn xông vào.
Bùi Nhiễm Nhiễm phút chốc thấy tay của anh ta đang bị băn bó bèn choáng váng, bước chân cũng trở nên từ tốn, đôi môi mở há hốc, mới cẩn thận reo lên, "Cảnh tổng"
Dường như có vẻ nghiêm trọng. Tại sao đột ngột bị thương vậy?
Cảnh Thần Hạo từ bên ghế ngồi đứng dậy, lướt nhìn cô ta rồi đi ra ngoài, "cầm toa thuốc lên."
"Dạ!" cô ngay lập tức cầm lên toa thuốc đang để trên bàn, bèn theo sau đi ra ngoài.
Bước chân Cảnh Thần Hạo đi thật nhanh, vì muốn theo kịp bước chân anh ta nên cô không thấy rõ bên trong toa thuốc ghi gì cả.
Lúc xuống lầu anh ta cũng đi bằng cầu thang, từng bước không rời đi theo sau lưng anh ta, đến đại sảnh, Cảnh Thần Hạo trực tiếp đi ra ngoài luôn.
Cô ta nhìn sơ vào toa thuốc trên tay, quay đi lấy thuốc.
Cảnh Thần Hạo ngồi vào xe, ánh mắt đen lay láy híp lại, bên cánh tay nhói lên những cơn đau lâm râm, Thích Thịnh Thiên đáng chết, sap lại có thể gạch một dao lên người anh ta.
Vả lại vừa mới lái xe thật nhanh đưa anh ta đến bệnh viện, rõ ràng chỉ là vêt thương nhỏ, lại khoa trương đến nỗi băn bó anh ta ghớm ghiết đến thế, tuy rằng vừa mới từ trong ánh mắt cô ấy nhìn thấy sự lo lắng.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng lấy thuốc ra, quay đầu tìm xung quanh cuối cùng cũng phát hiện ra xe của anh ta, hiển nhiên anh ta ngồi bên phía ghế cầm lái, nhưng anh ta như vậy có lái được không?
Cô ta cúi người nhìn Cảnh Thần Hạo đang ngồi bên trong, lại là nguyên do bị trúng thương, vẻ mặt cô ta có chút trắng bệt, "Cảnh tổng, hay là ngài ngồi xe của tôi đi, còn xe anh thì hãy đợi trợ lý Thích lái hộ vậy?"
Không thể nào để cho Thích Thịnh Thiên lái xe anh ta được!
Cảnh Thần Hạo từ trên xe bước xuống, không như suy nghĩ của cô rằng anh ta sẽ lên xe cô, mà là đi một vòng phía đầu xe ngồi mở cửa ngồi bên ghế phụ của tài xế, "rầm" tiếng đóng cửa xe vang lên.
Cái ý này quá minh hiển rồi, phải lái xe anh ta về nhà.
Mặc kệ vậy, anh ta là lão đại, anh ta nói gì thì đành theo vậy.
Ngồi vào xe một cách đầy khí phách, đem thuốc kháng sinh trên tay đặt lên bệ điều khiển, nổ máy chạy ra ngoài.
Trên đường đi Cảnh Thần Hạo không nói năng gì, Bùi Nhiễm Nhiễm hai tay vẫn vịnh chặt vô lăng, đôi mắt nhìn về phía trước, lâu lâu lướt mắt nhìn anh ta, rất muốn hỏi anh ta tại sao lại bị thương như vậy, bị thương có nghiêm trọng không.
Lúc cô ta đi lấy thuốc rất muốn ghé bác sĩ hỏi thăm tình hình, nhưng mà cô ta vẫn đánh giá cao năng lực của bản thân, quả nhiên chữ của bác sĩ không phải luôn dễ nhìn vậy.
Ngoại trừ vài cái chữ của Cảnh Thần Hạo ra, ngoài ra những chữ của người khác cô đều không biết.
Lúc bọn họ về đến nơi thời gian đã là mười một giờ, vẫn chưa đến giờ ăn cơm, lúc này bên ngoài tập đoàn Cảnh Thị rất ít người, nhưng cô ta vẫn phải đem xe đậu dưới tầng hầm, ở nơi này càng ít người hơn.
Xe vừa mới đậu ổn định, cô ta một bên tháo dây an toàn ra một bên nghiên đầu nhìn anh ta, "Cảnh tổng, ngài bị thương có nghiêm trọng không?"
"Cô cảm thấy sao?" Cảnh Thần Hạo lạnh lùng đáp trả, dường như cô ta hỏi hơi thừa, từ trên xe nhanh chóng bước xuống.
Cầm lấy thuốc rời xe đi theo sau anh ta, rõ ràng là một bệnh nhân, tại sao lại đi nhanh như vậy, thể lực còn tốt hơn cả cô.
Cô ta ấn số tầng trên thang máy, cùng đứng song song với anh ta, xung quanh chỉ có hai người, tĩnh lặng đến độ có thể nghe thấy nhịp đập con tim.
"Cô nhìn tôi như vậy, trong lòng rất lo lắng?" Cảnh Thần Hạo bỗng nhiên đến gần cô ta, vẻ mặt xanh xao mỉm cười.
"Đương nhiên lo lắng, Cảnh tổng ngài bị thương tôi thân là thuộc hạ, đó là nỗi lo vô tận, ghét rằng người bị thương đó phải chi là tôi." Cô ta cố tỏ bộ dạng khoa trương vịnh chặt lồng ngực mình, ngẩn đầu nhìn anh ta, khuôn mặt đầy vẻ thân thiết.
"Tôi thật sự nhìn không ra cô sao lại lo lắng đến vậy." Tuy vẻ mặt vàng ệch, nhưng biểu lộ khi nãy của cô ta chưa chắc gì là giả.
"Cảnh tổng cũng không cần để ý sự quan tâm của tôi, ngài nhìn xem chả phải là không sao à!" cô ta liếc nhìn về phía thang máy đã mở cửa, đưa tay làm cử chỉ mời vào, "Cảnh tổng, mời ngài."
Nếu không phải là bí thư của anh ta, và bây giờ nếu cô là Bùi Nhiễm Nhiễm, e rằng cô cũng có thể tưởng tượng ra câu nói, "Cảnh Thần Hạo anh mau cút vào trong cho tôi!"
Nhưng mà bây giờ, dù mở miệng hay ngậm miệng lại đều là Cảnh tổng, một chữ ngài, đúng là khiến anh ta nghe như rất lớn lao.
Được cái sự tự chủ của anh ta trước giờ không tệ, nếu không trước sau cũng bị cô ta ép đến khùng điên.
Trong thang máy chật hẹp nhỏ nhoi hai người kẻ đứng trước kẻ đứng sau, đứng phía sau Bùi Nhiễm Nhiễm không ngừng cập mắt nhìn vào muôi gáy của anh, có vẻ như anh ta đang bực bôi gì thì phải.
Lúc thang máy ngừng đến tầng thứ 8 mở cửa ra, thì Khâu Tịch đang đứng ngoài cửa định bước vào, lại nhìn thấy trước cửa Cảnh Thần Hạo đang đứng, phía sau lưng còn có Bùi Dĩ Hàn đang đứng.
Chả lẽ là Bùi Dĩ Hàn khiến cho Cảnh tổng bị thương rồi?
"Cảnh tổng ngài......"
"Cút!" Cảnh Thần Hạo vẻ mặt vô tình quát chói tai, thang máy trước mắt lần nữa từ từ đóng lại.
Cảnh Thần Hạo thân quen đã trở lại rồi, tuy rằng anh ta đã bị thương, nhưng khí phách vẫn như xưa.
"Ding" một tiếng, vừa đến tầng thứ mười lăm, hai người một trước một sau bước ra ngoài.
Cảnh Thần Hạo trực tiếp đi vào phòng làm viêc của anh ta, tiếng đóng cửa rất lớn, cũng không biết ai cả gan đến độ dám gạch một dao vào cánh tay Cảnh Thần Hạo.
Ngồi bên bàn làm việc nhìn vào thuốc cầm trên tay, chuẩn bị tốt phần thuốc uống cho một lần, tròng mắt cô quay vòng, vẫn cảm thấy có chút gì không đúng lắm.
Nếu anh ta chỉ bị thương ngoài da, vậy mà hôm qua nói là đi vào bệnh viện là để khám bệnh gì? Phải chăng Cảnh phu nhân có năng lực biết trước sự việc?
Cô ta càng nghĩ càng thấy lạ, chả lẽ Cảnh Thần Hạo ngoài cánh tay bị thương ra thì anh ta còn mang bệnh khác trong người nữa à?
Tự hại? Không thể nào, anh ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngoại trừ cái đầu anh ta bị cái cửa chèn ép rồi.
Cảnh Thần Hạo về đến phòng làm việc nhìn thấy ly trà đã được đặt trên bàn, nhưng đã sớm nguội lạnh rồi.
Anh ta vừa ngồi xuống liền tháo băng gạt trên cánh tay ra, rõ ràng chỉ là vết thương nhỏ, băng bó lại có vẻ như hơi khoa trương quá, chủ ý cùi của Thích Thịnh Thiên quả nhiên không dùng được rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.