Thích Thịnh Thiên nhìn vào cây bút của sếp, mới từ từ hướng mắt lên nhìn bóng dáng đằng sau của Cảnh Thần Hạo, “Mình tưởng cậu quen rồi chứ,”
Cảnh Thần Hạo cảm nhận được người đối diện đang ngồi xuống, cũng không trả lời câu nói của cậu ta, trong đầu toàn hiện lên khuôn mặt tiều tụy của Bùi Dĩ Hàn, Bùi Nhiễm Nhiễm đáng chết kia, rốt cuộc muốn giả bộ đến khi nào nữa?
Chẳng lẽ buộc anh phải lấy tóc của Noãn Noãn đi giám định quan hệ cha con, nếu lỡ như không phải thì sao?
Sự kiêu ngạo và tự tôn của anh không cho phép chuyện này có thể xảy ra.
Thích Thịnh Thiên nhìn thấy anh không có phản ứng, mắt bỗng sáng lên, “Thực ra sắp kết hôn cũng tốt, Bùi Nhiễm Nhiễm đã rời khỏi cậu nhiều năm như thế, chẳng lẽ cậu muốn ở góa sao?”
Anh ta vừa dứt lời, đã nhận ngay một ánh mắt sắc lạnh, ý thức được điều này anh lập tức câm miệng lại, cuối cùng đưa tài liệu ra trước mặt anh ấy, “Kí tên.”
Cảnh Thần Hạo lại không ý, cứ nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, “ Thành phố S hình như có một hạng mục có chút vấn đề.”
“Không có vấn đề, tôi đi.” Liên quan đến công việc, anh ta chưa từng từ chối.
Cảnh Thần Hạo đưa mắt lên nhìn, từ từ đưa tay ra lấy cây bút mà anh ta vừa đập mạnh lên bàn, điềm tĩnh đáp: “Để Lâm Tri Hiểu đi.”
“Nhưng cô ấy là thư ký trưởng của cậu đó!” Thích Thịnh Thiên kinh ngạc nhìn anh, không giống như đang đùa, một bộ dạng thật sự nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657079/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.