Chương trước
Chương sau
“Mami, con muốn đến chỗ mami.” Bùi Noãn phản kháng, hai tay đánh tay Cảnh Thần Hạo, ra khỏi lòng anh, quay người, đưa tay ôm chân Bùi Nhiễm Nhiễm, ngẩng đầu nhìn cô, mắt to đẫm lệ, cực kỳ đáng thương.
Con tim căng thẳng của Bùi Nhiễm Nhiễm được thả xuống, cô cong lưng ôm con gái, lấy khăn tay lau nước mắt con, ngữ khí dịu dàng lại chút: “Noãn Noãn, lần sau muốn ra ngoài, nhất định phải nói với anh, con nít ra đường 1 mình, mami và anh rất lo.”
Bùi Noãn ngoan ngoãn gật đầu, mắt mũi đỏ như con thỏ nhỏ, hai mắt không ngừng chớp chớp, cố gắng không để nước mắt chảy ra.
Cảnh Thần Hạo thấy cảnh này, tim đột nhiên đập nhanh, mẫu tử tình thâm không phải anh chưa thấy qua, nhưng nhìn thấy Bùi Dĩ Hàn và Bùi Noãn, tim anh vô thức đập loạn xạ.
Nếu bọn họ là người 1 nhà…
Thì tốt biết mấy.
“Cảnh tổng, ngại quá để anh chê cười rồi.” Bùi Nhiễm Nhiễm ôm con gái, tâm trạng bình tĩnh lại, mắt mang theo nụ cười lịch sự, cực kỳ lãnh đạm xa cách.
Bùi Noãn nằm trên vai cô, cơ thể run run, Bùi Nhiễm Nhiễm để tay vỗ nhẹ lưng con, vừa nói: “Không làm phiền công việc của Cảnh tổng, tôi mang con gái đi.”
Nói xong chuẩn bị đi, Cảnh Thần Hạo đưa tay chặn cô: “Đợi tí rồi đi, tôi có thứ cho cô.”
Bùi Nhiễm Nhiễm ôm con không hiểu nhìn anh, chỉ thấy anh lấy hộp trắng từ hộc tủ ra, lướt qua liền biết đó là gì.
“Cảm ơn ý tốt của Cảnh tổng, nhưng tôi không cần.” Cô nói xong liền bước đi.
“Màn hình điện thoại nát vậy còn không đổi, không lẽ có ý nghĩa kỷ niệm, hay là lương Te quá thấp, đến tiền thay điện thoại cũng không có?” Cảnh Thần Hạo để hộp ra mép bàn, thậm chí có 1 bên đã ra ngoài không khí.
Ngữ khí Cảnh Thần Hạo bình thản, không mặn không nhạt, cũng càng bình thản, lòng Bùi Nhiễm Nhiễm càng căng thẳng.
- ----------- --------------
Đặc biệt là bây giờ Bùi Noãn trong lòng cô, con bé thích Cảnh Thần Hạo như vậy, khiến cô căng thẳng và lo sợ, nhưng ẩn hiện lại có chút vui mừng.
Con gái thích ba, là chuyện bình thường, chuyện nên vui mừng.
Nhưng tình trạng của bọn họ không thích hợp tiếp xúc quá nhiều.
“Cảnh tổng hoặc là quá rảnh, Cảnh thị lớn vậy, nếu mỗi ngày nhân viên đều được đối xử như vậy, Cảnh tổng chẳng phải hàng ngày đều bận thay điện thoại mới sao.” Bùi Nhiễm Nhiễm vỗ vai Bùi Noãn, giọng bình thản hơn cả anh.
“Cho nên cô nên cảm thấy vinh hạnh.” Ánh mắt Cảnh Thần Hạo nhếch lên, nhìn thấy Bùi Noãn mỉm cười: “Không bằng cho Noãn Noãn, có thời gian gọi cho chú, được không?”
“Dạ được! Con thích chú thứ 3.” Bùi Noãn cười nhìn cô, nhưng ý thức được mẹ không thích chú, lại mím môi, ngẩng đầu nhỏ nhìn cô: “Mami..”
Bộ dạng đáng thương sớm khiến tim Bùi Nhiễm Nhiễm tan chảy, nhưng đồ của Cảnh Thần Hạo cô không muốn nhận.
“Mẹ mua cho con, chúng ta mua cho anh con 1 cái nữa.” Cô không thèm nhìn Cảnh Thần Hạo nữa, ôm Bùi Noãn ra khỏi phòng.
Theo sau tiếng đóng cửa, Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn điện thoại trên bàn, đồ không tặng được, anh có chút khó chịu.
Chẳng qua nghĩ đến lúc nãy Bùi Noãn nói, thích anh thứ 3, vậy mà có chút vui vẻ, ngoài mẹ và anh, là anh rồi.
Lúc đang ngây người, đột nhiên nghe tiếng điện thoại vang lên.
- ----------- --------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.