🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Không cần lo, chỉ là bị rạch trúng.” Bùi Nhiễm Nhiễm đứng dậy, xoa đầu con trai, nhẹ giọng nói: “Dương Dương nhanh ngủ, trẻ nhỏ không thể thức khuya.”
Đứa nhóc nhếch mày, nghe lời đứng lên từ sofa: “Mami ngủ ngon, dì Tri Hiểu ngủ ngon.”
Bùi Nhiễm Nhiễm thấy con trai vào phòng, quay người nhìn Lâm Tri Hiểu, vừa muốn mở miệng kêu cô nghỉ, đột nhiên Lâm Tri Hiểu đưa tay gãi trúng chỗ ngứa: “Cậu ở ngoài cố tỏ ra mạnh mẽ đã thôi đi, còn muốn như thế trước mặt tớ? Cậu muốn tắm, không lẽ kêu tớ lạnh lùng nhìn cậu đi cà nhắc như vậy?”
Lòng Bùi Nhiễm Nhiễm cảm động, quả thật cô muốn tắm, toàn thân dơ bẩn, còn đẩy mồ hôi, cảm giác rít rít khiến cô khó chịu.
“Đi thôi, tớ mở nước xong cho cậu liền ra.”
Lâm Tri Hiểu vừa nói vừa đỡ cô vào nhà tắm, nhà tắm có bồn tắm, sau khi mở miệng coi độ ấm, Lâm Tri Hiểu đỡ cô vào, lúc này mới nói: “Nước đủ ấm rồi, tắm xong gọi tớ.”
Bùi Nhiễm Nhiễm kéo tay cô, nhẹ cắn môi: “Không cần, đợi tí…”
Lâm Tri Hiểu nghiêm mặt, ngắt lời Bùi Nhiễm Nhiễm nói: “Đừng khách sáo với tớ, sau này nói không chừng tớ cũng bị vậy, đến lúc đó cậu chăm sóc tớ.
Nói xong, trực tiếp rút tay, bước lớn rời phòng tắm.
- ----------- --------------
Bùi Nhiễm Nhiễm ở trong cởi đồ, sờ để túi áo, đột nhiên nhớ đến điện thoại, không thấy rồi!
Ngồi trong bồn tắm, Bùi Nhiễm Nhiễm nghĩ lại lần cuối cầm điện thoại, lúc đó hình như đang gọi cho Lâm Tri Hiểu, sau đó ngất rồi.
Càng nghĩ càng gấp, trong điện thoại cô có nhiều thứ, nếu bị người bên đường nhặt, cũng không gấp, nhưng chỉ sợ bị người quen nhặt.
Nếu hình trong đó truyền ra ngoài, cô không thể giả trang tiếp được.
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng đứng dậy, lấy khăn tắm bao lấy cơ thể, 1 chân nhảy ra phòng tắm.
Lâm Tri Hiểu ở ngoài đợi, thấy Bùi Nhiễm Nhiễm ra, nhanh chóng đứng dậy đỡ cô: “Sao tắm nhanh vậy? Không kêu tớ đỡ cậu ra.”
Bùi Nhiễm Nhiễm không quan tâm được nhiều vậy, hai tay nắm chặt cô, mặt nghiêm túc nói: “Tri Hiểu, điện thoại tớ có ở chỗ cậu không?”
“Tớ không thấy điện thoại cậu.” Lâm Tri Hiểu lắc đầu, thấy bộ dạng gấp gáp của Bùi Nhiễm Nhiễm, không hiểu truy hỏi: “Cậu sao thế? Điện thoại mất thì mua cái khác, nếu cậu không có tiền, tớ mua cho cậu.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhíu mày, càng bất an, “Bên trong điện thoại có nhiều thế, xong rồi, rốt cuộc ai nhặt được!”
Lâm Tri Hiểu lần đầu thấy Bùi Nhiễm Nhiễm hoang mang vậy, cũng không biết an ủi thế nào, cúi đầu nghĩ kĩ chuyện đã qua, mắt sáng lên, lớn tiếng nói: “Là Cảnh tổng, có thể Cảnh tổng đã nhặt!”
“Cái gì?” Bùi Nhiễm Nhiễm cố gắng trấn tĩnh bản thân, mở to 2 mắt, huyết sắc trên mặt mất sạch.
Nếu Cảnh Thần Hạo thấy thứ trong điện thoại, nhất định sẽ biết mọi chuyện, đến lúc đó…
Cô không dám nghĩ, vì hậu quả quá nghiêm trọng.
Lâm Tri Hiểu thấy bạn thân phản ứng mạnh vậy, cũng căng thẳng theo, cúi đầu nghĩ lại quá trình, mơ hồ nói: “Cũng không nhất định là Cảnh tổng nhặt, chỉ là anh ở đến hầm trước tớ, hỏi tớ vị trí của cậu, tớ không biết lúc anh ấy tìm cậu, có nhìn thấy điện thoại cậu không.”
Bùi Nhiễm Nhiễm chập 2 tay lại, nhắm mắt, cầu nguyện.
Nhưng cầu nguyện của cô vô dụng, điện thoại thật sự do Cảnh Thần Hạo nhặt, mà lúc này đang được vui đùa trên tay anh.
Lúc nãy bận đối phó bọn người kia, quên đưa lại cho cô.
Cảnh Thần Hạo dựa lên đầu giường, 1 tay cầm điện thoại, nhẹ cong đôi môi tà mị, anh mở máy, bắt đầu mở nguồn, màn hình sáng ánh lên mặt anh, phản chiếu được ánh mắt sáng của Cảnh Thần Hạo.
Hoặc là, thứ trong điện thoại này, có thể lý giải được rất nhiều nghi ngờ của anh.
- ----------- --------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.