Bùi Nhiễm Nhiễm nhíu lông mày, có chút không nhịn được.
Hòa Miêu nhất định là không thể tiếp tục bên cạnh Âu Dương Lập, với lại xảy ra chuyện xấu này, nếu truyền ra ngoài, cổ phiếu tập đoàn Âu Dương sợ sẽ rớt giá.
“Các anh thật để 3 người đàn ông đó làm Hòa Miêu rồi?” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn sang Cảnh Thần Hạo, thần sắc nghiêm túc. Tuy cô là người bị hại, nhưng Hòa Miêu rốt cuộc cũng là cô gái nhỏ, trừng phạt như vậy đối với cô mà nói, khó tránh có chút tàn nhẫn.
Cảnh Thần Hạo 1 tay cầm vô lăng, sóng mũi có thêm kính râm, môi mỏng mím lại, không nói chuyện. Ngược lại bị Mẫn Lệ ghế sau giành nói, “Làm cái gì làm, có căn dặn của chúng tôi, bọn họ muốn làm cũng không dám làm.”
Ý trong lời Mẫn Lệ chính là, 3 người đó chỉ là kêu đến đóng kịch, không thật sự làm, không lẽ là Cảnh Thần Hạo dặn dò?
“Cảnh tổng, không ngờ anh không lạnh lùng tàn nhẫn như lời đồn.”
Người phụ nữ này, đúng là tìm đúng cơ hội để nịnh nọt.
Cảnh Thần Hạo nhẹ nhíu mày, biết ý trong câu nói của Bùi Dĩ hàn, chỉ chuyên tâm lái xe, không nói gì, chỉ là khóe miệng hơi cong lên nụ cười khó thấy.
1 đường lái đến Cảnh thị, bây giờ đã khuya rồi, Bùi Nhiễm Nhiễm muốn tháo dây an toàn đi xuống, lại bị Cảnh Thần Hạo nắm tay lại: “Chân cô bị thương, tôi đưa về.”
Ngữ khí của anh không cho cự tuyệt, Bùi Nhiễm Nhiễm không có sự phản kháng, chỉ im lặng ngồi lại chỗ cũ.
Cảnh Thần Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657019/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.