Bùi Nhiễm Nhiễm biết 2 anh em đó lập tức đuổi theo, cho nên, cô lướt qua người Hòa Miêu, nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc chạy ra không quên đá Hòa Miêu 1 cái.
Từ bi vào địch, chính là đào mộ chôn mình, cô không phải thánh mẫu.
“Không được để cô ta chạy mất, bắt lại, bắt lại…” Hòa Miêu tức đến thét lớn, mắt đỏ lên, ánh mắt thâm độc như lệ quỷ đến lấy mạng người.
Lý Hạo từ nỗi đau hồi phục lại, lập tức thô lỗ an ủi: “Hòa tiểu thư yên tâm, cô ta chạy không thoát!”
Nói xong, nhanh chóng kéo Lý Văn, vừa kéo vừa đỡ đuổi theo.
Bùi Nhiễm Nhiễm quả thật chạy không thoát, không biết đây là đâu, đâu đâu cũng là sắt đồng bỏ hoang, cỏ dại mọc dài, xung quanh là những bức tường đổ nát, căn bản không có chỗ trốn.
Cô cắn răng, nghe sau có bước chân đuổi theo, nhanh chóng dứt khoát vào 1 phòng nát, cởi cao gót để góc tường đối diện, lại cố thở thật nhẹ trốn đi.
“Đại ca, không thấy người đâu rồi!” Lý Hạo trái phải nhìn quanh, không thấy ai, gấp gáp kéo áo Lý Hạo: “Cô ta chạy rồi, chúng ta không được tiền, đại ca…”
Lý Hạo đanh mặt, nhịn không được đập đầu Lý Văn 1 cái: “Hoảng cái gì, người phụ nữ đó chạy không xa, nhất định trốn đâu đó ra, chúng ta chia nhau tìm.”
Lý Văn bị đánh hơi rụt đầu lại, Hòa Miêu cũng chạy đến, tóc lộn xộn, đầm trắng bị dính màu xám, chân cũng bì nãy bị té mà cà nhắc.
Mắt cá cô đau không thôi, nhưng cắn răng nhịn. Người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657014/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.