Cảnh Thần Hạo cảm thấy đánh giá cô, ánh mắt từ từ trở nên âm trầm. 
Ngoài ánh mắt, không có cái gì giống, là anh nghĩ nhiều? 
Ánh mắt Âu Dương Lập rời khỏi người cô, nhìn sang Cảnh Thần Hạo, cười nói, “Cảnh thị trước giờ không kinh doanh mảng ngọc, tại sao lần này, nhất định phải thu mua Hà thị?” 
“Chính bởi vì trước không kinh doanh, bây giờ mới kinh doanh. Lý do này, Âu Dương tổng tài có hài lòng?” 
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe 4 chữ Âu Dương tổng tài, mới biết Âu Dương Lập đã hoàn toàn tiếp quản Âu Dương thị, đã trở thành người đứng đầu của tập đoàn Âu Dương. 
Thời gian 5 năm hoàn toàn thay đổi anh, lúc đó, anh còn non nớt, chẳng qua chỉ là nhóc con xúc động. 
Mà thông qua mấy năm chìm nổi ở biển thương trường, bây giờ anh trưởng thành nhiều rồi, nói chuyện mang theo sự bá đạo, thậm chí, còn không ngại dùng thủ đoạn sau lưng. 
Âu Dương Lập ngây người 1 chút, hồi phục lại, miệng mang theo nụ cười tự tin, “Tập đoàn Âu Dương bắt đầu hoạt động lĩnh vực ngọc 5 năm trước, trong 5 năm không ngừng phát triển. Bây giờ trở thành công ty hàng đầu về mảng ngọc, Cảnh thị ở mảng này cũng chỉ là “miếng thịt tươi” (người mới),lĩnh vực khác không dám nói, nhưng riêng lĩnh vực này, Cảnh tổng làm vậy, có phải quá mạo hiểm?” 
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh, lòng không tránh hơi thở dài, so sánh Cảnh thị với miếng thịt tươi, anh quá tự tin hay là quá cuồng ngạo? 
“Quá trình tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm kết quả. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1656967/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.