Chương trước
Chương sau
“Cô còn biết đỏ mặt?” Cảnh Thần Hạo miệng nhếch lên, mặt đầy trêu chọc.
“Cảnh tổng, tôi là người có con rồi, hy vọng anh giữ khoảng cách với tôi.” Bùi Nhiễm Nhiễm lùi mấy bước, nghiêm túc chân thành nhắc nhở.
Ngoài công việc, cô thật sự không hy vọng có liên hệ gì với anh.
Ánh mắt Cảnh Thần Hạo sâu xa, như vũ trụ vậy, cũng như đại dương không thấy đáy, khiến người khác không nắm bắt được tâm trạng của anh.
Thời gian như chất xúc tác, có thể khiến người khác trở nên trưởng thành hơn.
Mà anh, lúc đó, trưởng thành nhiều hơn so với tuổi của anh.
Anh bây giờ, so với lúc đó, càng bá đạo, càng cường đại, cũng càng biết tính kế người khác.
“Mami.” Chính lúc này, lại nghe tiếng bé trai truyền đến.
Cảnh Thần Hạo nhìn cô, “Cô có 2 con?”
Hiển nhiên, lúc nãy là tiếng bé trai.
“Đúng, 2 đứa, sinh đôi.”
“Nếu con đã đến tìm, ra xem thử.” Cảnh Thần Hạo vừa nói vừa đi ra ngoài.
Bùi Nhiễm Nhiễm tim đập mạnh, bên ngoài Dương Dương đang đứng!
“Cảnh tổng!” Cô nhanh chóng đi về trước, kéo anh về sau, lực rất lớn.
“Anh đừng ra ngoài, tránh bị hiểu lầm.”
Thấy anh không nói chuyện, cô chỉ có thể nói tiếp, “Nói không chừng, chồng tôi ở ngoài.”
Trước đây, khi nói dối cô sẽ đỏ mặt, nhưng bây giờ, dù nói dối động trời, cô cũng không đỏ mặt.
“Sao, sợ bị bắt gặp?” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nhìn cô, sau đó lướt qua cô đi về phía cửa.
Chưa đợi cô phản ứng, trực tiếp mở cửa.
Lòng Bùi Nhiễm Nhiễm đập mạnh, anh mở cửa rồi, Dương Dương ở ngoài, sao đây?
Sắp bị phát hiện rồi!
Nếu anh nhìn thấy Dương Dương giống anh, anh sẽ nghĩ gì?
Đổi lại bất cứ người nào, cũng hoài nghi.
- ----------- --------------
Nhưng không kịp rồi, cửa đã mở ra, giọng con nít truyền đến.
“Mami.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe cái, liền thở phào.
Giọng Noãn Noãn, lại nhìn ra cửa, chỉ có 1 mình Noãn Noãn.
“Chồng cô không tới.” Cảnh Thần Hạo cười 1 tiếng, sau đó lại nói, “Dù tới, cô cũng không cần sợ. Chính trực thì sợ gì hiểu lầm, nếu cô sợ, chứng minh cô chột dạ.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe xong, không vui, cái gì gọi là chột dạ. Là anh ép cô ở lại, cô hoàn toàn không muốn ở lại.
“Noãn Noãn, đi về với mẹ.” Bùi Nhiễm Nhiễm vừa nói vừa đi về trước, trực tiếp nắm tay con.
Đầu Bùi Noãn quay lại phía sau, cười, “Chú, không cùng tụi con đi sao?”
Bùi Nhiễm Nhiễm câm nín, cảm thấy con mình hoàn toàn bị mê hoặc.
Rốt cuộc anh dùng cách nào? Trong thời gian ngắn, thu phục được Noãn Noãn.
Tuy Noãn Noãn nhìn có vẻ ngốc, nhưng đối với người lạ, đặc biệt là đàn ông, cảnh giác rất cao, cười với người khác, chỉ vì lễ phép mà thôi.
“Chú không đi, nhưng nếu con chịu ở lại với chú, chú sẽ rất vui.”
Vừa nói xong liền nhận cái liếc của Bùi Nhiễm Nhiễm, anh tính dụ Noãn Noãn ở lại.
Nếu con gái ở lại, cô nhất định cũng không thể đi!
“Cảnh tổng, mai tôi đúng hẹn đưa bản kế hoạch trên bàn làm việc của anh.’
Nói xong, cô nhẹ bịt miệng con gái lại, “Đi về với mami, dì Tri Hiểu nhất định chờ đến gấp gáp rồi.”
Bùi Nhiễm Nhiễm bĩu môi, “Vốn dĩ, anh đi với con. Nhưng bị dì Tri Hiểu kéo vào thang máy, bây giờ chắc đang ở dưới lầu.”
Cảnh Thần Hạo trầm mặt, nhạy cảm phát hiện ra điều không đúng.
Tin nhắn thư ký Lâm gửi đến, nói rõ, đã đưa con về nhà.
Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Vì sao gạt anh?
Chuyện đơn giản vậy, có cần gạt anh không, không lẽ…
“Chú, mami không cho con ở lại, tạm biệt!” Bùi Noãn vẫy tay nhỏ, miệng lộ 2 lúm đồng tiền, cực kỳ dễ thương.
Bùi Nhiễm Nhiễm sắp bị con làm tức chết, thật là lời gì cũng nói được.
- ----------- --------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.