Đương lúc nói chuyện mà Lâm Ẩn đã làm nóng lại một tách trà, đây là thứ nội công gì vậy?
Giang Thành Tử vốn là cao thủ về võ thuật nội công, đã nghiên cứu nhiều về mặt này, bản thân có sức mạnh một đấm làm gãy đại thụ trăm năm, nhưng trước nay chưa từng nhìn thấy thủ đoạn nào khoa trương đáng sợ đến vậy.
“Muốn nhà họ Ninh quỳ xuống? Haha, đúng là nực cười!”, Ninh Tông Đạo cười lạnh nói, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ và tức giận.
Ông ta chưa bao giờ gặp người nào không biết trời cao dất dày như vậy, thật sự coi mình là thần tiên hạ phàm rồi!
“Giang Thành Tử, ông thử xem vị ‘trưởng lão Lâm’ của chúng ta đây có bản lĩnh đến đâu mà dám nói ra những lời khoa trương như vậy!” Vẻ mặt Ninh Tông Đạo vô cùng âm u.
Giang Thành Tử khẽ gật đầu, bước vài bước về phía trước, nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.
“Lâm Ẩn, tuy cậu có thể coi là tuổi trẻ tài cao, nhưng phải biết rằng, núi cao còn có núi cao hơn. Võ công của cậu không tồi, nhưng dù sao cũng là cũng chỉ là ngọn lửa nhỏ.” Giang Thành Tử vuốt râu mà nói, bày ra bộ dạng của người bề trên.
Lâm Ẩn lắc đầu, nếu dựa vào tuổi tác có thể đoán được võ công, vậy thì, võ học của Long Quốc đâu cần tồn tại nữa.
“Giang Thành Tử lão phu tôi, là chưởng môn đời thứ mười bảy của Tần Môn Tây Xuyên, Lâm Ẩn, ta thấy võ công của cậu cũng không tồi, có dám nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-bac-nhat-de-quoc-100-kieu-treu-choc-vo-cua-quan-thieu/2287465/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.