Lâm Ẩn bình tĩnh nhìn Triệu Kiến Vũ.
Triệu Kiến Vũ nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt hết sức ngang ngược, hắn ta ta giơ cổ tay ra khoe chiếc đồng hồ Vacheron Constantin bản giới hạn, đáng giá chục triệu, làm bộ làm tịch xem giờ.
“Ninh Khuyết, sắp đến giờ tôi hẹn bạn mình rồi.” Triệu Kiến Ninh nói một cách chậm rãi: “Tôi cho ông thời gian một phút, mau dẫn thằng nhà quê mà ông hẹn đi ra khỏi lầu trà này đi, đừng làm lỡ việc của tôi, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy.”
Ánh mắt Ninh Khuyết toát ra vẻ phẫn nộ, ông ấy không để ý đến sự hống hách của Triệu Kiến Vũ nữa mà chỉ nhìn Lâm Ẩn, rồi nói một cách cung kính: “Sếp Lâm, đây là gian phòng riêng mà tôi đặt trước cho ngài. Nhưng mà cái tên không có mắt này lại đòi chiếm chỗ.”
Lâm Ẩn không tỏ thái độ gì.
Hình như vị trí của anh đã bị người khác chiếm mất rồi.
“Ninh Khuyết, đm, nể mặt ông mà ông không chịu nhận à? Cái tên không có mắt? Lá gan chó của ông to thật nhỉ?” Triệu Kiến Vũ nhìn Ninh Khuyết với ánh lạnh lùng, hắn ta buột giọng chửi lớn: “Cái đồ chó vô dụng, ông muốn chết đúng không?”
“Ha ha, Ninh Khuyết, ông cũng không chịu nhìn lại xem bây giờ mình đã sống thảm đến mức nào? Còn dám tỏ vẻ hống hách trước mặt anh Triệu ư?” Một gã tay sai bên cạnh Triệu Kiến Vũ tỏ vẻ khinh thường.
“Ha ha, nực cười thật đấy, đường đường là cậu tư của nhà họ Ninh, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-bac-nhat-de-quoc-100-kieu-treu-choc-vo-cua-quan-thieu/2287388/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.