Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Những gì cô nói, tôi đều không cần.”
“Ha ha.” Tiêu Huyên bật cười khinh thường: “Nếu tôi nhớ không lầm, anh đã có vợ rồi nhỉ?”
“Chuyện của tôi, không đến phiên cô quan tâm.” Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp.
“Thật sự không biết anh lấy dũng khí ở đâu ra để ăn nói như vậy với tôi luôn đấy?” Vẻ mặt Tiêu Huyên càng trở nên hung hăng, ánh mắt tỏ rõ vẻ khinh thường: “Anh chỉ là thứ ăn bám mà thôi, ăn bám mà còn có thể ăn đến nỗi tự tin kia à?”
“Anh là một người đàn ông có tay có chân, không biết tự mình phấn đấu hay sao? Chỉ biết ăn bám thì thôi đi, có vợ rồi mà còn đi dụ dỗ bạn của tôi nữa? Đúng là không được tích sự gì.” Tiêu Huyên mỉa mai với giọng lạnh lùng.
Trong mắt cô ta, Lâm Ẩn chính là loại người không biết tốt xấu, chẳng được tích sự gì, điệu bộ của anh ta như thể vẻ vang lắm vậy.
Vốn dĩ cô ta nghĩ rằng, nếu như Lâm Ẩn biết điều thì sẽ xếp cho anh một công việc ngon lành, mình cũng có thể giới thiệu anh họ cho Vương Hồng Lăng, dọn sạch chướng ngại vật.
Bản thân cô ta chủ động đến nói chuyện với Lâm Ẩn là để thăm dò trước, giúp anh họ san bằng đường xá, miễn cho Vương Hồng Lăng cứ lấy lý do đã có người trong mộng.
Lâm Ẩn cười cười, anh không có gì để nói với loại con gái tự đánh giá mình quá cao này, cô ta luôn bảo thủ với quan điểm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-bac-nhat-de-quoc-100-kieu-treu-choc-vo-cua-quan-thieu/2287206/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.