Lâm Ẩn và Vu Tắc Thành đi đến phòng tiếp khách quý ở tầng hai mươi tám.
Lâm Ẩn ung dung ngồi xuống, Vu Tắc Thành đi đóng cửa lại, đun một ấm trà rồi hơi khom người đứng trước bàn làm việc như đang chờ nghe lệnh.
"Coi bộ mấy năm qua ông sống ở thủ đô này không tệ lắm." Lâm Ẩn nói một cách hờ hững rồi hớp một ngụm trà.
"Thuộc hạ có thể đi đến đại vị ngày hôm nay đều là nhờ anh Ẩn năm đó đã truyền thụ cho tôi Cú đấm chết chóc!" Vu Tắc Thành cung kính nói tiếp: "Nếu không nhờ ơn cứu mạng, thêm ơn truyền dạy, ơn tri ngộ năm đó của anh Ẩn! Thì đã không có Vu Tắc Thành hôm nay, mà chỉ có một nấm mộ của thằng chạy bàn họ Vu!"
Vẻ mặt Vu Tắc Thành rất thành khẩn, cúi đầu xuống.
Hắn không dám đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Lâm Ẩn, bời vì vừa nhìn thấy nó là hắn sẽ nhớ đến buổi tối mười mấy năm trước, đó là cảnh tượng cả đời này hắn cũng không quên được!
Mười mấy năm trước, không có Vu Tắc Thành, chỉ có một tên chạy bàn họ Vu cùng một thanh niên lang thang.
Hai chữ Tắc Thành cũng là Lâm Ẩn ban cho, để nhắc nhở hắn rằng thuận thế tất thành!
Khi đó thằng chạy bàn họ Vu kia vẫn chỉ là một tên côn đồ đầu đường xó chợ của khu Trung Thiên, một ngày nọ hắn theo đại ca đến quyết chiến với một tên trùm sò ở khu phố khác, toàn quân bên hắn bị diệt, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-bac-nhat-de-quoc-100-kieu-treu-choc-vo-cua-quan-thieu/2287061/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.