Lâm Ẩn cười lạnh, hình như cô gái đeo kính này nghĩ mình là kẻ ngốc thật, có mù chữ cũng phải nghe hiểu được "shit" có nghĩa là gì chứ.
"Là con cháu đất nước Trung Hoa, cô cảm thấy nói được vài câu tiếng man là mình thần thánh lắm sao?" Lâm Ẩn hờ hững bảo.
"Anh?" Công Tôn Thu Vũ quay phắt sang nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, mặt mũi căng lên, hình như đang thấy tức giận: "Đồ không có văn hóa, ngu ngốc, nông cạn! Bây giờ đã là thời đại toàn cầu hóa mà anh còn cổ lỗ sỉ như vậy, ôm mãi cái quan niệm phong kiến rách nát kia à? Còn bảo là tiếng man nữa chứ? Anh biết không?"
Công Tôn Thu Vũ rất tức giận, thật ra cô ấy cũng không phải cố ý khoe khoang gì, chỉ là cô ấy vừa du học từ nước ngoài trở về, sinh sống ở bên kia nhiều năm quá nên quen nói tiếng Anh rồi, không ngờ tên trẻ tuổi mặc sơ mi trắng này lại có tư tưởng cổ hủ giống mấy cụ già cơ chứ?
Lâm Ẩn cười khẩy, không rảnh nói tiếp.
Lâm Ẩn từ nhỏ đã nghiên cứu và thông thạo ít nhất ba trăm loại ngôn ngữ! Trên thế giới này không có tiếng nước ngoài nào anh không biết nói, cũng sẽ không có ngôn ngữ nào anh không thạo.
Nhưng mà anh chưa bao giờ dùng mấy cái này để khoe khoang bản thân.
Bởi vì khi đã trải qua nhiều năm học tập và nghiên cứu, Lâm Ẩn phát hiện, chữ Hán của Long Quốc mới là văn tự thâm thúy nhất trên thế giới, và cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-bac-nhat-de-quoc-100-kieu-treu-choc-vo-cua-quan-thieu/2287055/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.