"Mày! Rốt cuộc mày là ai?" Lục Quang nhìn Lâm Ẩn với vẻ không dám tin, nội tâm khủng hoảng không thôi.
Gã nghĩ thế nào cũng không thông được, chàng trai trẻ tuổi mặc sơ mi trắng này làm sao đánh giết đến tận tay được?
Hơn hai mươi tay súng canh chừng trước cửa thang máy ở đâu rồi?
Cho dù gặp phải trường hợp khó giải quyết thì cũng phải mau chóng gọi điện báo cho mình chứ?
Trừ khi hơn hai mươi người trông cửa kia bị chế phục ngay trong nháy mắt, ngay cả cơ hội gọi điện mật báo cũng không có?
Lục Quang càng nghĩ sâu vào càng cảm thấy khủng hoảng, cả người phát run.
"Mẹ mày, mày là ai? Dám động vào anh Lục?" Mộ tên đô con tức giận nói, mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.
"Mau thả anh Lục ra, nếu không hôm nay mày trốn khỏi tòa nhà Hải Dương này được đâu!"
Mấy tên đàn em tốt của Lục Quang kêu gào lên, dồn dập móc dao găm bên hông ra, chĩa vào Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn cười lạnh, lại vung một cước đá văng Lục Quang đã xụi lơ như chó chết, sau đó anh xông người tới trước.
"Đánh ngã nó đi!"
"Mẹ kiếp, một mình mà dám lớn lối vậy à, muốn chết!"
Mười mấy tên đô con kia đều là thành phần bặm trợn từng nhuốm máu người, chúng giận dữ mắng vài tiếng, ỷ nhiều người mà lập tức cầm dao găm xông lên đâm thẳng vào người Lâm Ẩn.
Dưới cái nhìn của bọn chúng, dù Lâm Ẩn có là người học võ đi nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-bac-nhat-de-quoc-100-kieu-treu-choc-vo-cua-quan-thieu/2287029/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.