Chương trước
Chương sau
“Không được đi! Anh đứng lại cho tôi!” Vương Hồng Lăng tức đến nghiến răng, hung ác nhìn theo bóng lưng của Lâm Ẩn.

“Anh sỉ nhục Vương Tử Văn như vậy, đây là thù máu! Không có tôi che chở, anh còn sống được ở thành phố Thanh Vân này sao?” Vương Hồng Lăng thẹn quá hóa giận nói.

“Ấu trĩ.”

Lâm Ẩn cũng không quay đầu lại, hời hợt bỏ lại một câu.

Vương Hồng Lăng ôm mặt, hít sâu một hơi, nhìn bóng dáng rời đi ung dung của Lâm Ẩn, cô ta cảm thấy có thể nổ tung vì tức giận.

“Tôi ấu trĩ?” Vương Hồng Lăng cảm thấy không thể tin được: “A Lục, A Thất, hai cậu nói người này có phải rất kì quái không?”

A Lục ngập ngừng, muốn nói cô chủ trước mặt Lâm Ẩn thật sự trẻ con… Nhưng lại không dám nói...

“Cô chủ, lúc cô và A Thất vẫn chưa đến, tôi tận mắt nhìn thấy Lâm Ẩn đối diện với mười mấy người cầm súng, mắt cũng không chớp, dường như trước mắt anh ấy là một bầy kiến.” A Lục ra vẻ nghiêm trọng nói: “Bầu không khí kiểu này chắc chắn không phải là ngụy trang.”

Vương Hồng Lăng hơi nhíu mày, ngờ vực nói: “Sao cậu không nghĩ anh ấy bị dọa cho sợ ngớ người? Đứng ngây ra không dám cử động?”

“Cô chủ, tôi lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tình cảnh lớn thế nào tôi cũng đã từng gặp qua. Nhưng cái tên Lâm Ẩn này mang cho tôi một cảm giác cực kỳ khủng khiếp, còn nguy hiểm hơn khi tôi bị mấy biệt đội nhắm đến. Tôi cảm thấy anh ấy không phải là đang nói dối.” A Lục nghiêm mặt nói: “Anh ấy có đủ tự tin để đối mặt với mười mấy khẩu súng!”

A Lục thật sự bị Lâm Ẩn làm cho chấn động, hắn nghĩ không ra, ở cự ly gần như vậy, Lâm Ẩn có cách gì đồng thời đối phó với ống miệng súng từ các góc độ khác nhau nhắm thẳng vào anh.

Nhưng ở Lâm Ẩn lộ ra sự tự tin mạnh mẽ, làm hắn hoàn toàn tin rằng Lâm Ẩn không hề sợ hãi bất cứ điều gì, thậm chí ánh mắt còn có chút trêu chọc, dường như đám người đối diện đang cầm không phải là súng mà là đống sắt vụn...

Đôi mắt phượng của Vương Hồng Lăng khẽ lóe lên, đôi tay ngọc ngà áp vào cằm, suy nghĩ gì đó.

“Lẽ nào anh ấy thật sự có bản lĩnh?” Vương Hồng Lăng tự nói với chính mình.

Nghĩ lại bóng dáng của người đàn ông đó, trên mặt lập tức có chút đỏ ửng.

.....

Đêm khuya, biệt thự Tuyết Long.

Lâm Ẩn về đến biệt thự hào hoa của mình, cầm tay vịn ở lan can tầng ba, đôi mắt sâu thẳm nhìn xa xăm về dòng sông Thanh Vân đang chảy dài.

Cốc cốc cốc!

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Lâm Ẩn không chú ý nói.

Thẩm Tam mặc một chiếc sơ mi hoa, tay cầm phật châu, xách một chiếc vali màu bạc, vẻ mặt cung kính đi đến ban công.

“Anh Lâm, những việc mà anh giao em đã làm xong rồi.” Thẩm Tam cung kính đứng sang một bên, khẽ cúi mình: “Em đã điều tra rõ ràng rồi, ông chủ của đám người liều mạng ở Đông Thành kia tên Chu Bân, là con cháu chính thống của nhà họ Chu, con trai của ông hai nhà họ Chu. Trước đây Chu Bân từng du học ở Nam Mỹ, sau đó ở lại bên đó phát triển thế lực, hắn ta đưa về đám người này, ngoài những người nước ngoài, còn có ba người của Long Quốc, tự xưng tinh thông võ thuật, tay không có thể đánh vỡ đá, đánh nhau rất khá.”

“Ngoài ra, đây là danh mục sản nghiệp và tài sản của Đông Thành sau khi Tạ Khôn chết.” Thẩm Tam cung kính nói, đặt chiếc vali xách tay lên bàn, cẩn thận mở ra.

Trong vali xách tay đều là hợp đồng cổ phần của các công ty thuộc các ngành nghề khác nhau trong khu vực Đông Thành, công văn một trăm phần trăm quyền sở hữu cổ phần của mấy chục khu vui chơi, và một chồng thẻ ngân hàng.

Lâm Ẩn liếc nhìn chiếc vali, hỏi: “Anh hẹn Chu Bân gặp mặt đàm phán chưa?”

“Hẹn xong rồi, Chu Bân đồng ý sống mái một trận với nhau để xác định khu vực Đông Thành do ai cai quản.” Thẩm Tam nghiêm túc nói: “Ngày mai tại bờ sông Thanh Vân, bến cảng Long Hổ.”

“Ngày mai tôi sẽ đi san bằng hắn ta.” Lâm Ẩn nhàn nhạt nói: “Còn nữa, tôi cần anh mở rộng thực lực ngay giờ, nhanh chóng thống nhất thế giới ngầm. Ở thành phố Thanh Vân, còn nhân vật nào anh không đối phó được, lập một danh sách cho tôi.”

“Vâng! Em lập tức quay về chiêu binh mãi mã!” Thẩm Tam giọng kích động nói: “Thế giới ngầm của thành phố Thanh Vân vẫn còn rất nhiều địa bàn mà em không thể nhúng tay vào, Tây Thành, Bắc Thành, khu trung tâm, và còn vài khu ngoại thành. Em đều biết những người đang nắm quyền phất cờ ở những nơi này, ý anh là?”

“Thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết.” Lâm Ẩn thờ ơ nói: “Tôi sẽ giúp anh dành lấy ví trí số một của tại Đông Hải.”

“Vâng, anh Lâm! Tất cả nghe theo sự sai khiến của anh!” Thẩm Tam hưng phấn cực độ nói, nhiệt huyết sôi sục.

Anh Lâm muốn giúp mình giành lấy vị trí số một tại tỉnh Đông Hải? Đây đúng là một cơ hội tuyệt vời.

Trước khi quen biết anh Lâm, gã chẳng qua chỉ đứng số một ở Nam Thành, sau khi dựa vào Lâm Gia, không đến một tuần liền được ăn miếng thịt mỡ béo bở Đông Thành, thế lực bành trướng!

Gã hoàn toàn không nghi ngờ anh Lâm có năng lực này hay không, đó chắc chắn là sự tồn tại của thần chết.

“Được rồi, anh về trước đi.” Lâm Ẩn nói.

“Vâng!” Thẩm Tam cúi người, cung kính rời khỏi biệt thự.

Lâm Ẩn cầm cốc trà lên, uống một ngụm nhỏ.

Không mất bao lâu nữa, Thẩm Tam và Tưởng Kỳ sẽ trở thành người đứng đầu tỉnh Đông Hải.

Anh cần phải bố trí thế lực của mình.

Lâm Ẩn nhìn về khung cảnh của con sông Thanh Vân, không biết tại sao lại nghĩ đến Tề Hà Đồ và cuộc nói chuyện ấy, cứ cảm thấy lời của Tề Hà Đồ có gì đó rất kỳ lạ.

Bốp!

Cốc trà trên tay đột nhiên rơi xuống đất vỡ vụn.

Sắc mặt Lâm Ẩn có chút thay đổi, không hiểu sao trong lòng bỗng cảm thấy bất an, ánh mắt dần trở lên sâu thẳm.

Anh không thể nào không cầm chắc được một ly trà.

Từ bé đã theo sư phụ học y nghiên cứu chiêm tinh, tính toán huyền môn, đây chính là dấu hiệu của sự việc không tốt…

Lâm Ẩn trong lòng cảnh giác, đối thủ của Thẩm Tam, đám người đó tuyệt đối không thể tạo thành mối uy hiếp đối với anh.

Vậy thì rốt cục vấn đề nằm ở đâu?

Cùng lúc đó.

Trung tâm thành phố Thanh Vân. Khách sạn Thanh Vân.

Đêm không trăng.

Phòng triển lãm tầng hai mươi sáu, một màn tối đen lan tỏa mùi máu tươi.

Bùng! Bùng! Bùng!

Két bảo hiểm ở góc tường bị người nào đó dùng súng mở ra.

Một bóng người mặc áo đen, lấy đồ trong két bảo hiểm ra, vứt lên mặt bàn làm việc.

Bên cạnh bàn làm việc, còn có bóng của năm người mặc áo đen đứng một bên.

“Tề Hà Đồ đối với đứa con trai thất lạc mười mấy năm này không tồi, biết rằng bản thân đại nạn đến nơi, còn chuẩn bị một khoản tiền không nhỏ cho nó nữa.” Người áo đen phát ra tiếng nói khàn khàn.

“Nhưng tại sao con trai của Tề Hà Đồ lại không đến lấy?” Một bóng người mặc áo đen khác ngờ vực hỏi, là giọng nói trầm thấp của phụ nữ: “Là không thiếu tiền? Hay là không biết?”

“Dựa vào thông tin trước mắt chúng ta có được, có thể chắc chắn rằng con trai của Tề Hà Đồ biết về khoản tiền này, nhưng Tề Hà Đồ làm việc quá cẩn thận chặt chẽ, thế nên đã xóa sạch mọi dấu vết. Sau khi ông ấy mua khách sạn này, còn xóa hết các video giám sát trước đó một năm.” Bóng người áo đen không cam tâm nói: “Nếu không phải bên cạnh Tề Hà Đồ xuất hiện nội gián, tôi cũng không biết ông ấy đến tỉnh Đông Hải, đến thành phố Thanh Vân này.”

“Đáng tiếc, hôm nay không bắt được Lý Bộc, ngoài con chó già này ra, không ai có thể biết được huyết mạch cuối cùng của nhà họ Tề ở thủ đô, Kỳ Ẩn, bây giờ là thân phận gì, đang trốn ở đâu!” Người phụ nữ lạnh lùng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.