"Cô ta muốn con nhận chức phó giám đốc cho một công ty thu mua, lương một năm một triệu tệ. Nhưng con không đồng ý." Lâm Ẩn nói sự thật.
"Ôi chà, lời nói dối này càng nói càng lớn ghê!" Lư Nhã Huệ tức đến bật cười: "Chỉ dựa vào cậu? Còn là cô cả nhà họ Vương đích thân tới tìm cậu, mời cậu đến đảm nhiện chức phó giám đốc, cho cậu lương một năm một triệu tệ? Cậu còn có thể từ chối?"
"Lâm Ẩn, cậu đừng làm như chúng tôi chẳng rõ sự đời!" Trương Tú Phong gằn giọng: "Một chức vụ phó giám đốc công ty, lương một năm một triệu tệ mà cần cô cả nhà họ Vương đích thân ra mặt sao? Logic của cậu đúng là có vấn đề!"
"Có phải cậu nghĩ tôi và mẹ vợ cậu là đồ ngu không?" Trương Tú Phong phẫn nộ nói: "Tuy tôi sống không ra sao, nhưng tốt xấu gì cũng là người xuất thân từ nhà họ Trương, cũng từng thấy qua chuyện đời, thấy nhân tình thế thái chứ?"
"Bước trước cậu vừa đắc tội con một của ông tư nhà họ Vương, Vương Tử Văn. Sau đó cậu lại nói với chúng tôi, cô cả nhà họ Vương Vương Hồng Lăng mời cậu đến công ty dưới trướng nhà họ Vương nhận chức phó giám đốc?"
Trương Tú Phong giận tím người, cảm thấy Lâm Ẩn đang sỉ nhục trí thông minh của nhà bọn họ!
"Tôi nói một câu không dễ nghe. Lâm Ẩn, bây giờ cậu là cục c** chó nổi danh khắp thành phố Thanh Vân, không ai dám đến gần cậu." Trương Tú Phong không khách khí nói: "Bây giờ ai mà qua lại với cậu tức là đắc tội Vương Tử Văn cậu biết không? Ai sẽ vì cậu là đối đầu với đại thiếu gia nhà họ Vương đây?"
Trương Tú Phong và Lư Nhã Huệ nói đến độ thở hổn hển, tức giận ngồi xuống sô pha, coi thường cách nói của Lâm Ẩn.
Đương nhiên đây cũng không phải là do trí thông minh hai ông bà quá thấp, mà là bọn họ hoàn toàn không ngờ đến việc đó. Không ai có thể ngờ được, Lâm Ẩn thật sự khiến cô cả như Vương Hồng Lăng đích thân đến mời chào…
"Lâm Ẩn, đánh chết cậu cũng không thừa nhận chuyện cậu ra ngoài tìm đàn bà, chuyện này chúng ta cũng không còn gì để nói!" Trương Tú Phong trầm giọng nói: "Tôi nói cho cậu, cậu có biết vì việc mà cậu gây ra tối nay, nhà chúng tôi phải chịu áp lực lớn đến mức nào không?"
"Bác cả, bác hai, bác ba, bác tư, chú sáu, cô bảy của Kỳ Mạt!" Trương Tú Phong càng nói càng tức, gân xanh cũng nổi lên: "Tất cả đều gọi điện đến chất vấn tôi, hỏi tôi sao lại để cho cậu đến Minh Bảo Hiên? Tại sao phải đắc tội người của nhà họ Vương, có phải muốn hại bọn họ không?"
"Cái mặt già này của tôi biết để vào đâu hả! Tất cả là tại chuyện hoang đường mà Lâm Ẩn cậu gây ra đấy, khiến tôi ở nhà họ Trương người gặp người ghét!" Trương Tú Phong vô cùng phẫn nộ nói: "Bọn họ đều đang uy hiếp cảnh cáo nhà chúng tôi!"
"Lâm Ẩn, Vương Tử Văn đã nhắn với những người trong giới quyền quý rồi!" Lư Nhã Huệ nghiêm túc nói: "Hiện tại cậu ta đã cảnh cáo nhà họ Trương, hỏi Lâm Ẩn có còn là người của nhà họ Trương không? Tạo áp lực cho bác cả, bác ba của Kỳ Mạt, cho cậu ta một câu trả lời rõ ràng. Nếu dám nói cậu vẫn là người nhà họ Trương, thì cậu ta sẽ đá cả nhà họ Trương ra khỏi giới nhà giàu ở thành phố Thanh Vân!"
"Mấy người ở nhà họ Trương kia đều gọi điện đến tạo áp lực cho nhà chúng tôi!"
"Chao ôi, nói đến độ nhà chúng tôi sắp thành tội đồ của nhà họ Trương đến nơi rồi." Trương Tú Phong lắc đầu thở dài: "Tôi đã già rồi, lại chẳng có thành tựu gì, cũng không mong bên nhà họ Trương có thể để mắt đến tôi, ai có thể giúp tôi một tay. Nhưng Kỳ Mạt vẫn còn trẻ, vẫn phải công tác ở tập đoàn, bây giờ khiến cho trong nhà họ Trương ai gặp cũng không ưa, thì sau này con bé còn sống tiếp được ở thành phố Thanh Vân không đây?"
"Kỳ Mạt là dựa vào bản lĩnh của mình mà làm việc, tự mình thiết kế trang sức, còn cần phải cầu xin người khác sao?" Lâm Ẩn thản nhiên nói: "Về phần họ hàng bên nhà họ Trương kia, mấy năm nay, họ có giúp được gì cho Kỳ Mạt không? Sao phải để ý đến suy nghĩ của họ?"
"Cậu nói nghe dễ dàng quá nhỉ! Cậu có biết Kỳ Mạt cũng mang họ Trương không hả!" Trương Tú Phong càm cảm thấy bất mãn với Lâm Ẩn, giận dữ mắng: "Đừng nói tới mạng lưới quan hệ của bác cả, bác hai Kỳ Mạt, chỉ nói đến chuyện cậu đắc tội Vương Tử Văn, năng lực của cậu chủ nhà họ Vương ở thành phố Thanh Vân này lớn đến mức nào cậu biết không?"
"Không biết một cái gì! Chỉ có biết đi gây chuyện thôi, còn ra ngoài tìm đàn bà. Tôi đúng là nhìn lầm cậu rồi, còn cho rằng cậu làm trợ lý có tiến bộ, bây giờ nhìn lại, hoàn toàn lộ ra đuôi cáo rồi!"
"Bỏ đi, Tú Phong, ông đừng nói những chuyện đó với cậu ta nữa, nói thì cậu ta cũng không để ý, nếu không cậu ta cũng không làm ra chuyện vô lương tâm như thế này." Lư Nhã Huệ bất mãn nói: "Tên nhóc này có ý tưởng gì ông còn không nhìn ra sao? Cậu ta tách mình qua một bên, dù sao thì xảy ra chuyện tìm nhà họ Trương, cũng chả tìm đến cậu ta đúng không?"
"Nhưng tôi nói cho cậu biết, Lâm Ẩn, từ hôm nay trở đi, cậu đừng có nghĩ đến việc mượn danh Kỳ Mạt, lại treo cái bảng tên nhà họ Trương mà đi gây chuyện nữa!" Lư Nhã Huệ căm hận nói.
"Tối nay bác hai của Kỳ Mạt có đến đây, chúng ta đã bàn bạc xong rồi." Lư Nhã Huệ thong thả nói: "Tôi thấy đứa trẻ Vương Tử Văn kia rất hiểu chuyện, Vương Tử Văn cũng có nói với cô hai của Kỳ Mạt rồi, là nhìn không vừa mắt Lâm Ẩn cậu, không hề có ý nhắm vào những người khác, còn chuyển lời đến hai người chúng ta rằng đừng quá lo lắng, chỉ cần Lâm Ẩn cút khỏi nhà họ Trương, cậu ấy tuyệt đối sẽ không làm khó người khác."
"Hơn nữa, Vương Tử Văn để ý đến Kỳ Mạt biết bao? Quà gặp mặt cũng đã là một bộ xa xỉ phẩm trị giá mấy triệu tệ, đồng hồ túi xách gì cũng đủ cả." Lư Nhã Huệ chỉ vào những hộp quà tinh xảo trên bàn: "Cậu nghĩ lại cậu xem, cậu mua cho Kỳ Mạt thứ gì rồi? Cậu ở nhà họ Trương hơn hai năm, đã làm được gì? Ngay cả một người ngoài vừa mới quen biết như Vương Tử Văn người ta cũng không bằng, cậu còn không biết ngại là làm người ta mất mặt?"
"Cậu nhìn Kỳ Mạt đi, từ khi cậu đến ở rể nhà chúng tôi, có từng mua cho con bé một món trang sức nào không?" Lư Nhã Huệ thở dài, hung dữ trừng Lâm Ẩn: "Kỳ Mạt đối xử với cậu không hề tệ, dẫn cậu vào công ty nhận chức trợ lý giám đốc. Còn cậu, vậy mà sau khi gây ra chuyện còn dám chơi đùa với đàn bà bên ngoài! Tôi nghĩ tới mà trong lòng nóng như lửa đốt vậy!"
Lâm Ẩn thầm lắc đầu trong lòng, không nói lời nào.
Vương Tử Văn này đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào, vậy là lại chơi nước cờ từ phía phụ huynh.
"Dù sao cụ nhà cũng không còn nữa, những chuyện đã nói trước đây cũng không còn giá trị." Lư Nhã Huệ nói rồi nhìn sang Trương Tú Phong: "Tú Phong, ông nói đi? Cứ làm theo lời bác hai của Kỳ Mạt nhé."
Trương Tú Phong nhíu mày, nhìn sang Lâm Ẩn, lại càng cảm thấy khó chịu.
"Việc này tôi không nhúng tay nữa, bà và con bàn rồi xử lý đi." Trương Tú Phong thở dài nói, ban đầu cụ nhà định hôn ước cho Lâm Ẩn đến ở rể, ông phận là con, dù thế nào cũng không nên đích thân lật lại chuyện mà cha ông đã làm.
"Được! Kỳ Mạt, chuyện này hôm nay những gì con nói đều không tính." Lư Nhã Huệ nghiêm nghị nói, không cho Trương Kỳ Mạt cơ hội nói chuyện.
Bà lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn, châm chọc nói: "Lâm Ẩn, nếu như cậu còn có lương tâm thì hãy tự giác đi, đừng liên lụy đến nhà chúng tôi nữa. Không phải cậu nói ngay cả cô cả nhà họ Vương cũng mời cậu đến công ty làm phó giám đốc sao? Vậy cậu cứ đi đi, nhà chúng tôi chỉ là miếu nhỏ, không thờ nổi ông Phật lớn như cậu."
"Cậu thích ra ngoài tìm đàn bà, tôi thành toàn cho câu, cậu cứ đi mà sống với ả đàn bà tối nay của cậu đi." Lư Nhã Huệ nói không khách khí: "Dù sao bây giờ cậu cũng giỏi rồi, cũng không cần nhờ vào Kỳ Mạt để kiếm tiến nữa nhỉ? Như vậy ai cũng vui vẻ, dù sao cậu và Kỳ Mạt cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa."
"Lâm Ẩn, bây giờ cậu hãy giao chìa khóa nhà ra đi." Lư Nhã Huệ nghiêm túc nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]