"Đúng vậy, phải phế cậu ta! Đồ vô dụng này cậy bản thân mình biết chút võ mà dám ra tay đánh tôi và thằng Thẩm, thật là con mẹ nó không biết sống chết." Tần Phi tức giận bất bình nói.
Vẻ mặt Thẩm Hạo cũng căm giận, xấu hổ và giận dữ nói: "Tên ở rể vô dụng của nhà họ Trương mà lại dám leo lên đầu chúng ta ngồi, còn đối chọi với chúng ta nữa, quả là đi tìm chết!"
"Anh Vương, hôm nay mất hết mặt mũi như vậy, nhất định phải đòi về lại, nếu không mấy người chúng ta sau này không ngóc nổi đầu lên trong giới thế gia đâu." Ngô Sở Vũ cũng tức run người nói: "Thằng ăn bám này còn tự cho bản thân hiểu chút về sưu tầm rồi dám khoác lác trước mặt chúng ta, tức chết mất!"
Chuyện xảy ra ở Minh Bảo Hiên hôm nay, thật là khiến mấy người bọn họ mất hết mặt mũi, tự nhiên bị một tên có tiếng là vô dụng tát vào mặt, còn tát đến mức không mất sạch mặt mũi nữa.
Chuyện này nếu không đòi lại, sau này mấy người bọn họ khỏi phải giương oai trong giới nữa.
“Thẩm Hạo, bây giờ cậu đi sắp xếp người, phải khiến nó không đi ra khỏi được con phố này!” Sắc mặt Vương Tử Văn âm u lạnh lẽo nói.
"Được!" Thẩm Hạo rút điện thoại ra gọi, hùng hổ đi về phía hành lang nhỏ.
"Trương Kỳ Mạt kia cũng thật không biết tốt xấu, anh Vương ưu ái cô ta, là ban ơn lớn cho cô ta rồi, thế mà lại dám làm anh mất mặt." Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-bac-nhat-de-quoc-100-kieu-treu-choc-vo-cua-quan-thieu/2286952/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.