"Bố mẹ, hai người còn nhớ lúc trước Trương Điền Hải đã làm gì không? Hắn mua chuộc chủ nợ ở trong xưởng, còn xúi giục công nhân đánh bố nữa." Lâm Ẩn vẫn dửng dưng.
Lư Nhã Huệ thấy đôi cha con Trương Hồng Hiên ăn phải quả đắng, vẻ mặt cũng có phần hả dạ, nói: "Cậu không nhắc tôi cũng quên mất, anh ba à, lần trước Trương Điền Hải chèn ép xưởng đá quý nhà bọn em. Giờ thêm chuyện này, em cũng tán thành việc gửi đoạn ghi âm đó lên cho hội đồng quản trị để cổ đông họp với nhau đưa ra cách giải quyết."
"Còn chuyện đó nữa à?" Trương Hồng Hiên quay đầu sang quát mắng Trương Điền Hải một cách giận dữ: "Đồ bất hiếu, vậy mà lại giấu bố làm chuyện vô giáo dục như vậy, mày dám gây khó dễ cho xưởng đá quý của chú năm à, mày đúng là bị mỡ lợn trét nhão đầu óc rồi!"
"Chuyện này mày cũng phải xin lỗi chú năm! Có nghe không! Thành khẩn lên!"
Trương Điền Hải cảm thấy vô cùng ức chế, nghĩ thầm chuyện chèn ép xưởng đá quý của Trương Tú Phong chẳng phải là do bố xúi giục à?
"Phó tổng giám đốc Trương, ông muốn dạy con thì về nhà mà dạy." Lâm Ẩn nói một cách lạnh lùng: "Không còn sớm nữa, tôi xuống lầu lái xe đưa hai người về vậy."
Trương Hồng Hiên lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn, trên cổ cũng đã hằn lên gân xanh.
Thằng nhóc vô dụng lắm miệng này, việc gì cũng bất tài, riêng tọc mạch thì tài lắm.
Chuyện đã êm xuôi ngay trước mắt rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-bac-nhat-de-quoc-100-kieu-treu-choc-vo-cua-quan-thieu/2286907/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.