Chương trước
Chương sau
"Chị Ngưng… Chị nói, các bản thảo trước đây của em đều bị chị từ chối sao?" Trương Kỳ Mạt vừa xấu hổ vừa giận dữ, trong lòng cực kỳ ấm ức và căm phẫn.

Những lời này của Trương Tử Ngưng, quả thực có hơi quá đáng.

"Bây giờ ngay cả xem chị cũng không xem bản thảo thiết kế của em, mà đã muốn đuổi em đi?" Trương Kỳ Mạt chất vấn nói.

"Là tôi từ chối! Thì sao? Thứ bản thảo rác rưởi của cô, vốn không cần xem, chỉ cần vứt thẳng vào thùng rác là xong." Trương Tử Ngưng không để ý chút nào, nói.

Trương Kỳ Mạt cắn chặt môi anh đào, lửa giận bốc cháy bừng bừng trên mặt.

Bản thảo thiết kế mà cô nộp trong suốt mấy năm nay đều là đá chìm đáy biển. Hóa ra là do Trương Tử Ngưng ngay cả xem cũng không liếc mắt một cái thì đã lập tức vứt đi.

Cô ta dựa vào cái gì mà có thể tùy ý vứt tâm huyết mà cô ngày đêm cố gắng vào thùng rác chứ?

Đây chính xác là coi thường và chà đạp người khác!

"Như thế nào? Cô còn không phục sao?" Trương Tử Ngưng lạnh lùng chế giễu, dáng vẻ cao ngạo: "Cô đang hoài nghi tính chuyên nghiệp của tôi? Tôi là một trong mười nhà thiết kế trang sức có tiếng ở thành phố Thanh Vân, còn cô, ngay cả một cái bản thảo trông giống tác phẩm một chút cũng không có, tôi nói cô là rác rưởi, thì là rác rưởi."

"Được rồi. Cô có thể cút khỏi đây rồi. Đây là văn phòng thuộc cấp quản lý, cô không có tư cách vào." Trương Tử Ngưng dường như rất vừa lòng hả dạ, hời hợt nói.

"Trương Kỳ Mạt. Tôi khuyên cô nên tự lượng sức mình, mang người chồng vô dụng của mình cút đi, đừng ở chỗ này tự làm mất mặt mình nữa." Tôn Hằng không có kiên nhẫn, nói.

"Các người ở đây gây gổ cái gì vậy?"

Lúc này, một giọng nói trầm thấp lại uy nghiêm vang lên.

Tất cả quản lý xung quanh lập tức sửa sang lại thái độ của mình, không khí trong văn phòng cũng chợt im lặng.

Ngô Dương từ trong văn phòng đi ra, ánh mắt chậm rãi đảo qua Trương Tử Ngưng và Tôn Hằng.

Ánh mắt của vợ chồng Tôn Hằng có nét khẩn trương, đối mặt với người vừa nhảy dù từ Ninh thị qua là Ngô Dương này, hai người bọn họ không dám lỗ mãng.

Dù sao thì thủ đoạn của Ngô Dương hai người bọn họ đều đã tận mắt chứng kiến. Bố của bọn họ thật vất vả mới có thể vượt qua cửa ải này, cho đến bây giờ chú ba của nhà họ Trương, Trương Hồng Hiên vẫn còn chưa thể định thần lại được.

"Chủ tịch Ngô, không có gì, một chút việc nhỏ mà thôi, có người không hiểu quy tắc của công ty, tôi đang dạy bảo bọn họ." Tôn Hằng nói.

"Hửm?" Ngô Dương liếc sang Tôn Hằng, hỏi: "Ai không hiểu quy tắc?"

Tôn Hằng nói: "Là một nhân viên nhỏ bên bộ phận marketing, tên là Trương Kỳ Mạt. Còn chưa được cho phép đã tự ý lên văn phòng của cấp cao, tôi đang mắng cô ta."

"Là tôi kêu cô ấy tới gặp tôi, như thế nào, anh có ý kiến sao?" Ngô Dương thản nhiên nói.

"Còn nữa, tôi nói cậu biết, đây là nơi làm việc. Cậu thân là lãnh đạo cấp cao, mà lại gây gổ nháo nhào như vậy, còn ra thể thống gì nữa?"

Bị Ngô Dương răng dạy, sắc mặt Tôn Hằng có chút khó chịu.

"Tôi không hy vọng trong văn phòng lại có người lớn tiếng ồn ào, nếu tình huống này còn xảy ra một lần nữa, thì hai người sẽ phải dọn ra khỏi văn phòng quản lý cấp cao." Ngô Dương nghiêm túc nói.

Nói xong, Ngô Dương mỉm cười, nhìn về phía Trương Kỳ Mạt.

"Cô là Trương Kỳ Mạt đúng không? Tôi đã xem ý tưởng thiết kế trang sức của cô ngày hôm qua, rất tuyệt vời." Ngô Dương nói: "Vào văn phòng của tôi đi, chúng ta nói thêm chi tiết về thiết kế của cô."

"Được, cám ơn chủ tịch Ngô." Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt nói.

Ngô Dương không tiếp tục để ý tới đám người Tôn Hằng nữa, mà xoay người đi vào văn phòng chủ tịch, Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn cũng đi theo sau vào trong.

"Hừ." Trương Tử Ngưng nhìn thấy dáng vẻ của Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cực kỳ căm tức.

"Đúng là vận may c** chó, hạng người rác rưởi như cô ta, vậy mà bản thiết kế trang sức cũng được chủ tịch Ngô để ý?"

"A, xuất thân của họ Ngô cũng không phải chuyên ngành vàng bạc đá quý, làm sao mà hiểu được cái gì là thiết kế trang sức. Nhặt trúng cục c** chó còn tưởng là viên ngọc quý." Tôn Hằng nhẹ giọng, nói.

Hai người không ngờ rằng, chủ tịch Ngô thế mà lại giúp giải vây cho Trương Kỳ Mạt, khiến cho bọn họ khó xử.

Mới vừa chế giễu Trương Kỳ Mạt là rác rưởi, chớp mắt cô đã chiếm được sự đề cao của chủ tịch Ngô, điều này làm cho rất nhiều quản lý cấp cao của tập đoàn mất đi thể diện.

"Chị Ngưng, loại người như Trương Kỳ Mạt, chủ tịch Ngô quá lắm cũng sẽ chỉ cho cô ta chức nhân viên thiết kế thực tập mà thôi." Một tên quản lý cấp cao của nhà họ Trương a dua, nịnh bợ nói: "Dù sao đi nữa, thì kết cục của Trương Kỳ Mạt cũng sẽ phải nằm dưới quyền của chị, nghe chị sai khiến thôi."

"Đúng rồi, chị Ngưng, chị mới là thiết kế trưởng của công ty, đến lúc đó, chị có thể thong thả mà dạy cho Trương Kỳ Mạt biết, cái gì mới là một nhà thiết kế trang sức chân chính." Một tên trưởng phòng bộ phận thiết kế nói.

"A, muốn dựa vào việc thiết kế trang sức để xuất đầu lộ diện ở công ty, đúng là nằm mơ. Chờ cô ta vào bộ phận thiết kế, về sau tôi sẽ từ từ dạy dỗ cô ta." Trương Tử Ngưng cười khẩy nói xong.

Cô ta là phó giám đốc bộ phận thiết kế của công ty, là thiết kế trưởng, về mảng thiết kế trang sức của công ty, cô ta tuyệt đối có quyền được ăn nói.

Trương Kỳ Mạt muốn dựa vào trình độ thiết kế trang sức để trở nên nổi trội hơn người ở công ty sao, ha ha, thật vọng tưởng.

......

Văn phòng chủ tịch.

Ngô Dương đích thân pha cho Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn hai tách cà phê.

Sự chiếu cố này làm cho Trương Kỳ Mạt có chút cảm giác vừa mừng vừa lo, thầm nghĩ ý tưởng thiết kế trang sức của mình đã được chủ tịch Ngô xem trọng rồi.

"Không cần khách sáo, cứ ngồi xuống đi." Ngô Dương trở lại ghế ngồi, vẻ mặt hiền lành nói: "Kiểu dáng Vua của thế giới mà cô thiết kế, tôi rất vừa lòng. Tôi thấy đẳng cấp và trình độ rất cao."

"Cám ơn chủ tịch Ngô." Trương Kỳ Mạt nói, sau đó chủ động giới thiệu về Lâm Ẩn: "Vua của thế giới là thiết kế chung của tôi và Lâm Ẩn, là người bên cạnh tôi đây."

"Ồ?" Ngô Dương lơ đãng nói: "Người này là chồng cô phải không?"

"Vâng." Trương Kỳ Mạt do dự một hồi, rồi gật đầu.

Ngô Dương cười nói: "Lần này mời cô đến, là muốn nói cho cô biết, ý tưởng của cô đã được hội đồng quản trị tiếp nhận, công ty sẽ tiến hành chế tác thành phẩm, đến lúc đó, tôi hy vọng sẽ do cô đích thân đến giám sát công tác nghiên cứu phát triển của nó, tất cả do cô toàn quyền phụ trách."

"Do tôi đích thân phụ trách sao?" Trương Kỳ Mạt có chút kinh ngạc, sau đó lập tức cảm thấy hưng phấn, đích thân giám sát trình tự chế tác trang sức quý giá này, là chuyện mà cô không dám nghĩ tới.

Phải biết rằng, nếu nghiêm khắc dựa theo thiết kế của cô mà làm, thì hạng mục vua của thế giới cũng phải tiêu tốn hơn cả chục triệu!

Trước giờ cô chưa từng phụ trách hạng mục nào vượt quá chục triệu.

"Nhưng mà, tôi chỉ là một nhân viên của bộ phận marketing, cũng chưa có kinh nghiệm làm việc trong phương diện này..." Trương Kỳ Mạt có chút mất mác nói.

"Chuyện này cô không cần lo lắng." Ngô Dương nghiêm mặt nói: "Tôi lấy thân phận là chủ tịch tập đoàn trang sức Trương thị, chính thức thông báo với cô, cô Trương Kỳ Mạt, ý tưởng thiết kế của cô đã đạt được tiểu chuẩn khảo hạch của tôi, tôi sẽ thuê cô làm tổng giám đốc bộ phận thiết kế của công ty, kiêm nhiệm nhà thiết kế trưởng."

"Công văn tôi đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ lấy danh nghĩa của hội đồng quản trị đưa ra thông báo." Ngô Dương chậm rãi nói: "Hôm nay, cô đã có thể chuyển vào văn phòng tổng giám đốc."

"Chủ tịch Ngô, anh nói là muốn cho tôi đảm nhiệm chức tổng giám đốc thiết kế sao?" Đôi môi anh đào của Trương Kỳ Mạt khẽ hé mở, có chút không dám tin, cảm giác chính mình như là đang nằm mơ vậy.

Chủ tịch Ngô thế mà lại cho cô nhậm chức thiết kế trưởng kiêm tổng giám đốc bộ phận thiết kế, đây là vị trí quan trọng có quyền hạn cao nhất trong lãnh vực thiết kế trang sức của tập đoàn!

Trước khi đến đây, chuyện này là thứ mà ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ. Kỳ vọng lớn nhất, cũng chỉ là mong muốn chủ tịch Ngô thuê cô làm nhân viên thiết kế, như vậy thôi cũng đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Nhưng mà không ngờ tới lại có thể một bước lên trời, trở thành quản lý cấp cao của tập đoàn.

"Đúng vậy, thế nhưng trước mắt chức vụ này của cô chỉ là ủy quyền mà thôi, nhưng chỉ cần cô có thể thuận lợi hoàn thành dự án vua của thế giới, thì sẽ có thể chuyển thành giám đốc chính thức." Ngô Dương nghiêm mặt nói.

"Đương nhiên, quyền hạn của chức vụ này cô vẫn có thể dùng được. Nếu như dự án vua của thế giới này thuận lợi hoàn thành, không những có thể mang đến cho công ty lợi nhuận khổng lồ, mà còn làm tăng mạnh hiệu ứng của thương hiệu chúng ta. Tôi thấy giá trị tiềm tàng trong dự án này rất khả quan, trước mắt tập đoàn cũng cần một sản phẩm trang sức đá quý độc nhất vô nhị để nâng cao sức ảnh hưởng trong giới trang sức ở tỉnh Đông Hải."

"Hơn nữa, trình độ thiết kế của cô, theo như tôi thấy là hoàn toàn đủ sức đảm nhiệm vị trí này." Ngô Dương chậm rãi nói: "Yên tâm dũng cảm đi làm đi, tôi sẽ cho cô sự ủng hộ lớn nhất."

Trương Kỳ Mạt bình tĩnh hít sâu một hơi, hưng phấn đến mức khó có thể nói nên lời!

Sau khi bình tâm trở lại, vẻ mặt cô nghiêm túc nói: "Chủ tịch Ngô, vô cùng cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này. Tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt dự án này."

"Cô không cần cảm ơn tôi." Ngô Dương cười, khẽ liếc mắt sang Lâm Ẩn một cái.

"Ngoài ra, chồng cô có thể cùng cô thiết kế ra vua của thế giới, xem ra trình độ cũng không phải loại tầm thường. Có muốn gia nhập vào đội ngũ thiết kế trang sức của công ty hay không?"

Trương Kỳ Mạt nhìn sang Lâm Ẩn, chớp mắt nói: "Anh nghĩ sao?"

Lâm Ẩn cười nói: "Có thể kiến thức chuyên môn của anh còn chưa đủ phong phú lắm để mà trở thành nhà thiết kế trang sức. Thế nhưng, anh có thể đảm nhiệm chức vụ trợ lý cho em, bày mưu tính kế cho em."

Trương Kỳ Mạt gật đầu, nhìn sang Ngô Dương: "Chủ tịch Ngô, Lâm Ẩn có thể đảm nhiệm chức vụ trợ lý cho tôi được không?"

"Chuyện này cô không cần phải tiếp tục hỏi tôi nữa." Ngô Dương nói: "Dùng người thì không nghi. Nếu đã mời cô làm tổng giám đốc thiết kế, thì có nghĩa là cô được toàn quyền phụ trách đội ngũ thiết kế của công ty, về phương diện nhân sự cô cũng có thể đích thân tuyển chọn."

Hai phút sau.

Ngô Dương và hai người Trương Kỳ Mạt, chuyện trò vui vẻ thoải mái ra khỏi phòng chủ tịch.

Ánh mắt của các quản lý cấp cao ở xung quanh đều tỏ ra kinh ngạc.

"Được rồi, mọi người, dừng công việc ở trong tay lại một chút." Ngô Dương nghiêm mặt nói với tất cả quản lý cấp cao ở trong văn phòng.

Tất cả quản lý cấp cao của công ty đang ngồi trên ghế đều lập tức đứng dậy, ánh mắt tụ lại trên người của ba người Ngô Dương.

Ngô Dương nghiêm túc nói: "Bây giờ tôi chính thức tuyên bố, về sau đội ngũ thiết trang sức của công ty, sẽ do tổng giám đốc thiết kế lâm thời vừa nhậm chức, Trương Kỳ Mạt, Trương tổng toàn quyền phụ trách, mọi người làm quen một chút đi."

Lời này vừa nói xong, tất cả quản lý cấp cao ở đây đều cảm thấy kinh ngạc, khó tin nhìn Trương Kỳ Mạt.

"Cái gì? Tổng giám đốc thiết kế? Cô ta có bản lĩnh gì chứ?" Nghe xong lời nói của chủ tịch Ngô, trong lòng Trương Tử Ngưng kinh hãi không thôi, trên mặt tràn đầy vẻ chấn động, mới lập tức thắc mắc hỏi.

Tin tức này giống như sét đánh ngang tai, nổ tung ở trong đầu cô ta.

Mấy năm qua, cô ta tuy là phó giám đốc bộ phận thiết kế, nhưng vẫn là người cầm lái trên thực tế của đội ngũ thiết kế trang sức của công ty! Chẳng lẽ nói, sau này ở trong công ty, còn phải bắt cô ta nhìn sắc mặt của Trương Kỳ Mạt để làm việc?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.